Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 998

Khúc Vật không nhịn được, nhấc chân lên muốn chạy, nhưng những móng vuốt từ máy móc toát ra, giữ chặt lấy chân của bọn họ, giống như không cho họ trốn thoát.

"Đây là đồ vật quỷ quái gì vậy?" Đoàn Vu Thần muốn tránh khỏi những móng vuốt, nhưng không thành công, vẫn như cũ bị kéo chặt lại, như thể bọn họ không cách nào có thể trốn thoát.

"Phanh!"

Khi mà những móng vuốt kia rút lại, lồng giam cũng rơi xuống. Cùng lúc đó, một tiếng "răng rắc" mơ hồ vang lên, vòng tay của Đoàn Vu Thần, Seattle, Khúc Vật, cũng đã được Hòa Ngọc và Quỳnh phá hủy, mất đi khả năng khống chế.

Hòa Ngọc dừng lại, còn Quỳnh vẫn gõ nhanh như gió.

Lồng giam kiên cố không thể phá vỡ bao quanh lấy bọn họ, bốn phía kín mít, nhốt bọn họ ở trong đó.

Lăng Bất Thần cắn chặt răng tiếp tục gảy dây đàn, hết lần này đến lần khác, tất cả các đòn tấn công đều tác động vào cùng một chỗ.

Vòng tay đã bị phá hủy, Khúc Vật thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhìn thấy cái lồng giam khó có thể phá hủy, anh ta cau mày: "Làm sao bây giờ, cái lồng này mở không ra, không biết là làm từ vật liệu gì..."

Đoàn Vu Thần: "Đó là minh thiết."

"Các người rốt cuộc là ai? Có trang bị lợi hại như vậy, biết cả minh thiết, thậm chí còn có thể phá hủy được vòng tay..." Giọng nói quen thuộc vang lên, một vài bóng người xuất hiện phía trước bọn họ.

Một số người lập tức nhìn qua.

Mượn cái bóng phản chiếu giống như người thật đang đứng ở trước mặt bọn họ, nhưng nhìn kỹ lại vẫn thấy ảo ảnh, hơn nữa chỉ thấy có người, bối cảnh xung quanh cũng rất mơ hồ.

Tổng cộng có sáu người, hai người ở giữa có lẽ không phải người thường, còn lại bốn người kia chỉ là hộ vệ, biểu tình lạnh lẽo, thần sắc cứng đờ. Cho dù chỉ là cái bóng phản chiếu, cũng có thể nhìn ra thực lực của bốn người này.

Người vừa mở miệng nói chuyện chính là người đàn ông ở chính giữa đang mặc áo blouse trắng.

Nhìn thoáng qua người khoảng chừng 50 tuổi, có một đôi mắt đầy cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào bọn họ. Tầm mắt đảo qua mỗi người, giống như đang nhìn bảo vật. Nhìn trên nhìn dưới mang theo một cảm giác dò xét.

Người đàn ông đứng bên cạnh người mặc áo blouse trắng thì mặc quần áo của một quản ngục, dáng người cao thẳng, có một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng. 

Nếu như nói tiến sĩ Cam Luân coi bọn họ là báu vật thì trưởng cai ngục Laners lại coi bọn họ giống như người chết, không lấy một chút cảm tình.

"Tiến sĩ Cam Luân?" Hòa Ngọc nói.

Tiến sĩ Cam Luân chú ý đến cậu, mặc dù cậu vẫn chưa nói lời nào. Tuy rằng người trông thấp bé nhất, gầy yếu nhất, nhưng cậu vẫn luôn đứng trung tâm cả đội, rõ ràng là một người đội trưởng của đoàn đội này. Hơn nữa, vẻ ngoài của cậu rất đẹp, khiến cho người khác liếc mắt một cái liền cảm thấy kinh diễm, khí chất xuất chúng. 

Cho dù cậu có là ở biển người mênh mông thì ánh mắt mọi người vẫn sẽ dán chặt vào cậu.

Trong giây phút cậu mở miệng nói chuyện, giọng nói bình tĩnh, vô cùng rõ ràng, tầm mắt của tiến sĩ Cam Luân lập tức dừng ở trên mặt của cậu.

Ngay sau đó, ánh mắt ông ta nhìn xuống số của cậu, cau mày nói: "Số 1 sao? Hình như cậu có vấn đề..."

Ông ta mơ hồ nhớ rằng có người báo cáo với ông ta hai trong số đám vật phẩm thí nghiệm dường như không đạt yêu cầu và hiệu quả chiến đấu của chúng giảm mạnh. Nếu là trước đây, ông ta nhất định sẽ nghiên cứu ngay lập tức, nhưng lần thí nghiệm này lại có hai tên đặc biệt xuất sắc, ông ta cũng không quá để ý.

Hòa Ngọc biết ông ta đang nói cái gì, cậu khẽ cười: "Tiến sĩ Cam Luân, cuối cùng cũng được gặp ông."

Tiến sĩ Cam Luân cũng kinh ngạc: "Cậu muốn gặp tôi?"

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn gặp ông."

Bình luận: "Cứ để Hòa Ngọc nói chuyện đi!"

Bình luận: "Ha ha ha, Hòa Thần đã lên tiếng, kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, nếu muốn giết Hòa Ngọc thì đừng bao giờ cho cậu ta nói chuyện."

Bình luận: "Nhưng mà tiến sĩ Cam Luân dường như không muốn giết Hòa Ngọc cho lắm thì phải?"

Bình Luận (0)
Comment