Tiến sĩ Cam Luân nghe vậy thì cười, ông ta nở một nụ cười ác ý: "Đúng là thật tốt quá, hiện tại các người nhìn thấy tôi, sau này, các người cũng sẽ thường xuyên có cơ hội được nhìn thấy tôi."
Ánh mắt của ông ta chuyển đến Lăng Bất Thần đang ngồi bên cạnh. Lúc này cậu ấy không còn tấn công vào lồng giam nữa, cậu ấy đứng ôm cây đàn bên cạnh Hòa Ngọc, bày ra tư thế bảo vệ.
Tiến sĩ Cam Luân đưa mắt nhìn lên cây đàn: "Quả nhiên đây cũng là thứ tốt."
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng là thứ tốt, một bảo vật cấp thần."
Mọi người: "!!!"
Sao lại trực tiếp nói điều đó cho NPC chứ??
Phải biết rằng, đối với NPC mà nói thì việc g**t ch*t một người có thể lấy được bảo vật của đối phương. Lúc này, Hòa Ngọc lại tùy tiện nói ra như vậy, nhất định sẽ khiến NPC nổi lòng tham.
Quả nhiên! Ánh mắt tiến sĩ Cam Luân có sự thay đổi, ngay cả trưởng cai ngục Laners đứng bên cạnh cũng đưa ánh mắt về phía cây đàn, ánh mắt cũng có sự dao động.
Trưởng cai ngục Laners: "Những người như thế này mà lại có bảo vật, đúng là không tầm thường."
Gã nhìn về phía tiến sĩ Cam Luân: "Tôi vẫn đề nghị như vậy, g**t ch*t bọn họ, đổi lấy một lô sản phẩm thí nghiệm mới."
"Không." Tiến sĩ Cam Luân không chút do dự mà từ chối: "Mặc kệ nó có nguồn gốc từ đâu, nó sẽ là đối tượng thí nghiệm của tôi trong nhà giam chết chóc này. Nguồn gốc càng không rõ ràng, thì càng dễ có kết quả thí nghiệm."
Ông ta giơ tay lên, bày ra ánh mắt cuồng nhiệt: "Nếu như cậu muốn đàn thì lấy đi, còn tôi sẽ thu sản phẩm thực nghiệm của mình."
Giọng nói vừa dứt thì lồng giam có chút dao động.
Hòa Ngọc lại nói: "Tiến sĩ Cam Luân, đàn có thể đưa cho ông, nhưng ông có thể để cho chúng tôi đi không?"
Cậu hơi nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi, giống như muốn cùng ông ta làm một cuộc giao dịch.
Lồng giam khựng lại, ánh mắt của tiến sĩ Cam Luân có chút kỳ quái: "Các người muốn thoát khỏi nhà tù này?"
Hòa Ngọc gật đầu, vẫn bình tĩnh hệt như cũ: "Đúng vậy, chúng tôi muốn rời khỏi đây."
Tiến sĩ Cam Luân không chút do dự mà từ chối: "Tôi e là không được."
Ông ta nhìn về phía của Hòa Ngọc, ánh mắt lại càng thêm kỳ quái hơn, trên mặt lại mang theo chút tò mò: "Cậu không cảm thấy một chút sợ hãi nào sao?"
Hòa Ngọc chớp chớp mắt: "Tôi thật sự rất sợ, nên tôi mới muốn rời khỏi chỗ này, ông thật sự không để cho chúng tôi đi sao? Tôi không có giá trị gì để nghiên cứu."
Bình luận: "... Tôi cảm thấy Hòa Ngọc đang nói hươu nói vượn."
Bình luận: "Cậu ta đang tự kéo dài thời gian cho mình."
Bình luận: "Tiến sĩ Cam Luân dường như không muốn giết Hòa Ngọc cho lắm thì phải?"
"Chỉ cần ở chỗ này, thì đều có giá trị nghiên cứu." Tiến sĩ Cam Luân nhìn thời gian, ngẩng đầu lên, quay trở lại trạng thái lạnh lùng: "Những kẻ hèn mọn yêu quý, vật phẩm thí nghiệm còn đang đợi tôi, tôi không rảnh ở đây để lãng phí thời gian với các người. Đi thôi, nếu như các người mạng lớn thì có thể sẽ không chết, có thể sống rất tốt, hơn nữa lại càng mạnh mẽ hơn."
Chiếc lồng giam bay lên, và bay đến một phòng huấn luyện khác. Đó là phòng huấn luyện nơi mà Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đã biến mất, và cánh cửa kia vừa mới bị Lăng Bất Thần phá hủy. Cái lồng giam như bị điều khiển bởi một cái gì đó, rồi bay theo hướng đó.
"Đinh..."
Lại một tiếng cảnh báo vang lên.
Bóng của tiến sĩ Cam Luân và trưởng cai ngục Laners hơi dừng lại, nhìn về phía lồng giam.
Không đúng!
Tại sao vẫn có âm thanh cảnh báo rằng chiếc vòng tay đang bị tấn công?
Bọn họ vừa mới thấy trên trí não thông minh nhắc nhở họ rằng vòng tay số 1, số 6, số 8, số 9, số 10 không thể bị phá hủy được, còn vòng tay số 2 đã được tháo, đối phương bên kia đã được tự do.
Bọn họ đã có sáu người, tại sao vẫn còn âm thanh thông báo?