Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 45



Nói thực lòng, một người như đang sải bước trên chín tầng mây, đột nhiên bị đẩy xuống nhà địa ngục, đương nhiên là sẽ cảm thấy khó chịu.

Mấy tháng trước Lạc Thị mới đầu tư vốn vào Tô Thế, cứu Tô Thế ra khỏi ngưỡng cửa phá sản, chỉ ngần ấy thời gian ngắn ngủi, mà Lạc Thị lại rơi vào bước đường cùng cụt, phải nhờ vả lại.

Điều này thực sự không thích đáng, cũng có chút không ổn thoả.
Lạc Hạo Đình nóng mặt quay trở về phòng làm việc, ngồi bệt xuống ghế sô pha, ngả đầu nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi ngắn và dốc.
Đúng lúc đó, Lạc Phong Phú mở cửa bước vào, tầm nhìn của ông ta rộng mở, ánh mắt vừa có ý khiêu khích, vừa có chút thoả mãn, thong thả bước tới ngồi xuống đối diện với Lạc Hạo Đình, tiện tay rót ra ly trà uống cạn.
“Sao thế? Cháu trai tài giỏi của ta cũng có ngày phải trầm tư suy nghĩ giống như ngày hôm nay sao?”
Bờ môi cong lên độ cong vừa phải, lời nói của ông ta mang theo giọng điệu châm chọc, ánh mắt như thuỷ triều cuồn cuộn muốn nhấn chìm người đàn ông phía đối diện.
“Ồ, nay chú lại tốt tới vậy sao? Còn đặc biệt tới hỏi thăm đứa cháu trai này cơ đấy!”

Lạc Hạo Đình điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh hơn, phơi ra dáng vẻ trầm mặc, ánh mắt chăm chăm nhìn sang phía Lạc Phong Phú.
“Đương nhiên là không phải.

Ta chỉ muốn xem xem đứa cháu tài giỏi của ta sẽ xử lý việc này như thế nào thôi!”
Mở miệng ra là “đứa cháu tài giỏi” nhưng mức độ thật lòng của Lạc Phong Phú luôn ở mức số âm, sự giảo hoạt, lạnh lùng, căm phẫn trong đáy mắt ông ta đã nói lên tất cả.

Đối với ông ta, Lạc Hạo Đình chính là cản trở duy nhất của Lạc Xuyên, nếu muốn con trai có thể đường đường chính chính ngoi lên chức vị chủ tịch kia, thì cần phải hạ bệ anh xuống.
Bao năm qua, mối quan hệ chú-cháu giữa họ vẫn luôn như thế, bằng mặt nhưng không bằng lòng, không quá gay gắt nhưng cũng chẳng bình yên, không cạnh khoé quá đà nhưng lại chưa từng thương yêu dù chỉ một chút.

Tóm lại, ngoài việc có chung dòng máu Lạc gia ra, thì hai người họ giống như nước với lửa, có thể giao tranh bất cứ lúc nào.
“Thế thì làm phiền chú quá, cháu nhất định sẽ xử lý ổn thoả.”
Lạc Hạo Đình cong môi vẽ nên một nụ cười, nụ cười đầy ác ý, cũng chứa đựng sự bễu cợt nhất định.

Sâu trong cõi lòng anh là mây đen mù mịt, gió giật mưa rào.
Từ bé tới lớn, Lạc Phong Phú luôn xem anh là cái gai, bất cứ lúc nào có cơ hội đều muốn trừ khử, chính ông ta đã biến tuổi thơ của anh trở thành ác mộng, tôi luyện nên một Lạc Hạo Đình dã thú lạnh lùng như hiện tại.
Mọi thứ trên đời đều có nguyên nhân của nó, không ai sinh ra là có bản năng ác độc, cũng chẳng có ai muốn biến mình trở thành dã thú, càng không muốn mình trở thành tản băng di động chỉ biết cảm giác tê cóng, mà không hề biết xung quanh vẫn còn có ánh nắng mặt trời.
Thời tiết có bốn mùa: xuân-hạ-thu-đông, mỗi mùa lại có một đặc trưng riêng biệt, nhưng đối với anh, bốn mùa vẫn luôn có một sắc khí, đó là lạnh lẽo.
Bất kể là giữa trời nắng trưa hè, hay đêm đông rét mướt, thì lòng anh vẫn luôn có một luồng khí hàn lạnh bao quanh, giống như chất kịch độc, đang ngấm dần trong từng mạch máu của anh, biến con người anh trở nên xa cách và tàn nhẫn, mà đến cả bản thân anh cũng không hề nghĩ tới là bản thân đã thay đổi đến như thế nào.
“Nếu như không có khả năng thì hãy nhượng lại chức chủ tịch đi.” Mép môi Lạc Phong Phú cong lên như vừa cười, cuối cùng ông ta cũng đi tới vấn đề chính của cuộc hỏi thăm bất ổn này.
“Chỉ sợ là khiến chú thất vọng rồi.” Lạc Hạo Đình điềm tĩnh nói, sóng mắt anh âm trầm như nước, khiến đối phương không thể nào đoán ra được ý niệm trong lòng anh.

Đương lúc bầu không khí căng như dây đàn, thì Lạc Xuyên tới, ánh mắt anh ta quét qua lại giữa ba mình và anh trai, rồi hớn hở cười cười ngồi xuống cạnh.
“Ai dà… hai người đừng căng thẳng như thế.

Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết cả thôi!”
Lạc Phong Phú vì không muốn lộ rõ bản chất trước mặt con trai, càng chúa ghét phải diễn cảnh chú-cháu tình thâm với Lạc Hạo Đình, cho nên đành viện cớ rời đi trước.

“Ba còn có việc cần xử lý, hai đứa cứ từ từ mà nói chuyện.”
“Vâng…” Khi Lạc Phong Phú khuất sau tấm cửa, Lạc Xuyên mới quay sang hỏi Lạc Hạo Đình.

“Anh, về chuyện thiết kế bị ăn cắp kia đã có cách gì giải quyết chưa?”
Lạc Hạo Đình khẽ thở dài rồi lắc đầu: “Chưa.”
“Có cần em giúp gì không?” Lạc Xuyên tiếp tục hỏi.
“Không cần đâu! Anh tự mình xử lý được.” Lạc Hạo Đình thẳng thắn khước từ.

“Em cứ làm tốt công việc của mình là được.”
Anh vẫn luôn như thế, bất luận là khi Lạc Xuyên còn bé, hay cả khi cậu ta đã là chàng trai hai mươi tư tuổi, anh vẫn hết mực muốn bảo vệ, chở che.
Lạc Xuyên vốn đơn thuần, nội tâm lại yếu đuối, không thích hợp chịu đả kích.

Cũng vì thế mà Lạc Hạo Đình mới chọn cách gánh vác công ty, gánh luôn cả trách nhiệm của em trai, để cậu ta có thể thoải mái làm những gì mình thích, mà không phải lúc nào cũng sầu não âu lo.
Nói thực lòng, Lạc Xuyên không thích hợp cho kinh doanh, mặc dù cậu ấy có đầu óc nhạy bén, tính toán thần kì, nhưng lại rất dễ bị kích động và dễ dàng bỏ cuộc, cho nên không thể đảm đương tốt công việc yêu cầu có tính kiên nhẫn cao cấp này.

Mỗi một con người sinh ra đều có sứ mệnh riêng, điểm mạnh điểm yếu riêng, cũng sẽ phù hợp với mỗi một công việc riêng.
Từ nhỏ, Lạc Xuyên đã rất thích vẽ, cậu ta vẫn luôn ước mong có một phòng triển lãm của riêng mình, nhưng luôn bị Lạc gia phản đối, rồi ép ra nước ngoài học ngành quản trị kinh doanh.

Nhưng với bản tính không chịu khuất phục, lại ngang bướng lầm lì, cậu ta luôn trốn học, tìm tới nơi yên tĩnh để vẽ tranh.
Bao năm đều như vậy, giờ đây cậu ta đã có trong tay số lượng tranh lớn, nhưng chỉ có thể lẳng lặng xếp chúng ở một góc phòng bí mật, thi thoảng lại lén tới xem.
“Xuyên… Cậu vẫn chưa từ bỏ ước mơ làm hoạ sĩ của mình sao?” Sau một thoáng yên lặng, Lạc Hạo Đình chợt hỏi.
“Đâu có… em đã từ bỏ lâu rồi.” Bị hỏi trúng, Lạc Xuyên có phần hơi bối rối.
“Cậu đừng giấu anh, rõ ràng là vẫn thường xuyên tới căn nhà gỗ ở ngoại ô bờ biển vẽ tranh mà.” Lạc Hạo Đình trầm giọng nói.
“Sao mà anh biết?” Lạc Xuyên cuống quýt hỏi lại.
“Điều đó không quan trọng.

Yên tâm, anh sẽ giữ bí mật giúp cậu.” Anh chợt ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt Lạc Xuyên.

“Cứ làm điều mà cậu thích đi, sau này khi không muốn theo đuổi đam mê nữa thì hãy tập trung cho công ty.” “Anh đang nói thật sao?” Đôi con người của Lạc Xuyên trừng lớn, giống như thỏ con gặp phải dã thú vậy, đáng sợ vô cùng.
Trước kia, Lạc Hạo Đình vẫn luôn ngăn cản Lạc Xuyên, vì cho rằng vẽ tranh là điều vô bổ, nay lại tự nhiên gật đầu đồng ý cho cậu ta theo đuổi ước mơ, ý tốt này có nhận được hay không đây?
“Ừm… là thật…” Lạc Hạo Đình nhẹ gật đầu..


Bình Luận (0)
Comment