Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 46



Lạc Xuyên ngớ người tự hỏi, không phải Lạc Hạo Đình bị đả kích tới mức quẩn trí luôn rồi đó chứ?
“Anh thật sự không sao à?” Lạc Xuyên lưỡng lự hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ réo rắt, như sợ bị người khác nghe thấy.
“Cậu thấy anh bị làm sao? Đầu óc có vấn đề, hay suy nghĩ bị thiển cận.” Giọng Lạc Hạo Đình trầm lặng hẳn đi, ấn đường nơi vầng trán anh nhiu lại, vẻ mặt giống như bùn loãng không trét được tường.
“Không, không phải, ý em không phải thế.

Mà tại vì anh đột nhiên đồng ý cho em vẽ, khiến em cảm thấy không chân thực.” Khuôn mặt Lạc Xuyên trở nên kì quái, giống như nghẹn cười.
“Thế cứ ở lại công ty làm cho tốt, đừng vẽ vời gì nữa cả.” Đôi mắt hoa đào của anh khẽ nhiu lại, rồi nhanh chóng mở ra, viền mắt hẹp dài lại thâm thuý, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc.
“Đừng, đừng mà anh, hiếm lắm mới có người ủng hộ sở thích của em, anh tuyệt đối đừng tuyệt đường sống của đứa em tội nghiệp này.” Lạc Xuyên xấn tới gần Lạc Hạo Đình, bó chặt lấy cánh tay anh, như đứa trẻ đang làm nũng.
Lạc Hạo Đình ngượng ngùng hất văng bàn tay Lạc Xuyên ra, không nhân từ, không thương tiếc, tuyệt tình đuổi cậu ta đi.


“Mau ra ngoài, anh còn có việc.”
Nói xong, anh liền đứng dậy, đi tới bàn làm việc, an toạ trước máy tính, thần trí hơi lơ đãng.
Sau việc lần này, anh chợt hiểu ra, bị tước đi ước mơ là điều gì đó rất khó chịu, giống như bị ai đó lấy đi một con đường sống vậy.
Trước kia anh chưa từng nghĩ tới điều này, có thể là do công việc của anh quá thuận lợi, không gặp phải bất cứ trở ngại nào, cho nên có nhiều loại cảm xúc chưa cần dùng tới.

Giờ đây khi đứng trước ngọn nguồn sóng gió, anh mới hiểu ra, thiết kế không chỉ là ước mơ của anh, mà còn là một phần tâm hồn anh, khiến anh có thêm nguồn sức mạnh để đối đầu với tất cả mọi thứ.
Đột nhiên, bên tai anh văng vẳng lại tiếng piano, tiếng đàn réo rắt và êm ái, giống như luồng nước ấm chảy vào lòng anh.

Đó là tiếng đàn mà Tô Uyển Ân đã đánh ở nhà hàng thời gian trước, phối cùng âm điệu cao bay bổng của cello, tạo nên một âm thanh tuyệt diệu.
Ước mơ của cô là trở thành nghệ nhân piano nổi tiếng trên thế giới, nhưng vì anh tới, vì yêu anh mà cô đã từ bỏ, để kết hôn cùng anh.

Có lẽ giờ đây cô đang rất hận chính bản thân mình, vì trước kia đã chọn đi sai đường.
Anh vì trả thù mà hành hạ cô, xem cô như một vật thể không hồn, nhưng lại không hề hay biết, là cô cũng có trái tim, cũng biết đau, biết hận.
Thời gian qua, không đêm nào cô ngủ yên giấc, cứ nhắm mắt lại là ác mộng lại hiện ra, cứ nhắm mắt lại là cơn đau thể xác lại trỗi dậy, cứ nhắm mắt lại là trái tim lại quặn lên từng cơn, rồi từng ngày, từng ngày, cô dần lãng quên đi sự vui vẻ và nhiệt huyết trước kia của chính mình.

Nói đúng hơn, là cô dần lãng quên đi bản thân trong quá khứ, mải mê chìm đắm trong thực tại ác liệt, đơn độc, khổ đau.
Đã mấy ngày liền Lạc Hạo Đình không trở về nhà, trạng thái của ông nội cũng rất bất ổn, hình như là âu lo, nhưng cho dù cô có hỏi thế nào, ông cũng nhất định không chịu nói.
Không còn cách nào khác, cô đành hẹn gặp Lạc Xuyên.

Điểm hẹn là ở quán cà phê ngoại thành phố.
“Có việc gì sao chị dâu? Sao gọi em gấp như thế?” Lạc Xuyên vừa tới liền ngồi xuống đối diện Tô Uyển Ân, ngước ánh mắt nghi hoặc lên nhìn cô.

“Có phải ở công ty xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Tô Uyển Ân khẽ hỏi, giọng nói có chút lo lắng.
“Chị không biết gì sao? Thiết kế của anh Đình bị Juli sao chép, thời gian diễn ra buổi trình diễn lại sắp tới, bây giờ anh ấy bận tối mặt tối mũi, đến thời gian ăn cơm cũng chẳng có.” Lạc Xuyên nâng ly cà phê uống một ngụm nhỏ, rồi thản nhiên nói.
Lần đầu tới nhà anh trai, thấy anh ấy đối xử với chị dâu khá tốt, cho nên Lạc Xuyên cứ nghĩ tình cảm giữa họ rất mặn nồng, có thể Lạc Hạo Đình sợ chị dâu lo lắng nên mới không nói sự thật.
“Giờ phải làm sao? Chuẩn bị lại từ đầu à.” Tô Uyển Ân lập tức hỏi lại.
“Trên lý thuyết thì là vậy.

Nhưng ngân sách công ty về mảng thời trang hiện tại đã kiệt quệ, lại có mấy nhà đầu tư rút vốn, căn bản không còn khả năng để mời tới cố vấn thời trang chuyên nghiệp.

Nếu chỉ dựa vào phòng thiết kế của công ty, thì e là không kịp.” Lạc Phong điềm tĩnh đáp lại.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Dứt lời, Tô Uyển Ân liền đứng phắt dậy, quay lưng rời đi, điệu bộ rất gấp gáp, như thể đang chạy đua cùng thời gian.
Cô vội vã lên taxi tới tập đoàn Tô Thế, tìm Tô Ý Lan và Tô Trí Quang.
“Ba có thể để Ý Lan qua Lạc Thị giúp đỡ Hạo Đình được không? Hiện tại anh ấy đang rất cần một chuyên gia cố vấn cấp tốc, lại thiếu hụt vốn, chỉ có Ý Lan mới giúp đỡ được anh ấy.

Còn nữa, ba có thể dùng mối quan hệ của mình, kêu gọi nguồn vốn mới giúp anh ấy không?”
Tô Trí Quang thở dài, con gái đã gả cho người ta giống như bát nước hất đi.

Tô Uyển Ân đã bao lâu rồi không về nhà, lần này quay về lại không hề hỏi han người ba già này, mà đã trực tiếp nhờ giúp đỡ cho chồng nó.
Trông thái độ hốt hoảng kia kìa, ai dà, khi Tô Thế đứng trên bờ vực phá sản, cũng không thấy nó lo lắng tới mức đó.
“Được rồi, con tự mình đi nói với Ý Lan đi.”
“Vâng… Cảm ơn ba.”
Vơ vội túi xách, Tô Uyển Ân chạy ngay tới phòng làm việc của Tô Ý Lan.


“Muội muội thân yêu, ta tới rồi đây.”
“Sao chị lại tới đây?” Tô Ý Lan ngửng mặt nhìn lên, mỉm cười nhẹ, nghi hoặc hỏi.
“Chuyện là… công ty chồng chị có gặp một vài trục trặc về mảng thiết kế, em có thể… tới giúp đỡ có được không?”
Giọng nói của Tô Uyển Ân có chút ngập ngừng lại bối rối, trong đôi mắt lấp lánh như sao đêm, loé lên tia thành khẩn van xin, đôi môi anh đào chợt hé lên nụ cười rạng rỡ.
“Thì ra là tới để giúp chồng, chứ không phải thăm hỏi đứa em gái này.

Hazza… Gả chị gái đi đúng là một sai lầm lớn nhất trong đời Tô Ý Lan này mà, trước kia có người lo lắng tốt biết mấy, giờ có chồng rồi ngay cả lời hỏi thăm cũng chẳng hề có.” Tô Ý Lan tỏ vẻ hờn giỗi, lại có chút trách móc, đôi mắt âm trầm ngước nhìn chị gái, giống như muốn cuốn bay đi tia sáng trong đôi mắt thuần khiết đối diện.

“Đương nhiên không phải, ta tới đây đích thực là muốn thăm tiểu muội muội thân yêu.

Xin muội rộng lượng nhân từ giúp đỡ.” Chầm chậm bước tới gần, Tô Uyển Ân nhẹ xoay người an toạ trên đùi Tô Ý Lan, khẽ vuốt v3 nơi gò má xinh đẹp, giống như thể một cặp tình nhân ân ái vậy.
Điều đó khiến Tô Ý Lan rùng mình, bất giác đẩy Tô Uyển Ân ra.

“Giúp, giúp… Chị thôi dở mấy cái bài ghê rợn này ra đi.”
“Đúng là em gái của ta, tốt thật!” Chu môi chụp chụp sát gần gò má Tô Ý Lan, giọng nói của cô có mấy phần quỷ quyệt..


Bình Luận (0)
Comment