Ta hỏi:
“Ngươi thật sự cho rằng, nếu không có ta, ngươi và Khang Lạc có thể ở bên nhau sao?”
“Đương nhiên!” Vệ Chiêu hầm hừ, “Phụ thân ta đã cầu thân với bệ hạ, thánh chỉ ban hôn đã gần kề, chỉ còn nửa bước là vào đến Vệ phủ. Vậy mà lại bị ngươi…”
Hắn nói càng lúc càng tức, đôi mắt đỏ rực.
Một quyền đập lên vách xe, m.á.u nơi khớp tay lập tức trào ra, nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu rên một tiếng.
Hắn gồng mình chịu đau.
Ta cũng gồng mình nhịn cười.
Dẫu sao hiện tại ta chính là vị công chúa si tình cuồng dại, vì yêu mà cướp người, si mê sắc đẹp, mà sắc đẹp lại không thuận lòng nên ta phải sầu bi vì tình, tâm trí u mê, dù thế nào cũng không thể bật cười được.
Về đến phủ công chúa.
Vệ Chiêu chẳng đợi ta phân phó, tự giác đi thẳng đến hậu viện.
Ta lên tiếng: “Đợi đã.”
“Triệu Tử Ngọc, ngươi còn muốn gì nữa!” Vệ Chiêu nén giận, rít ra từng chữ.
Ta nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, rồi quay sang phân phó Trương ma ma:
“Truyền lệnh bản cung, vì thương tiếc đoạn tình đã chết, phò mã phải mặc áo tang đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong thời gian ấy, phải tụng kinh ăn chay, bế môn tự tỉnh, không được ai quấy rầy.”
“Vâng!” Trương ma ma tuy kinh ngạc, nhưng lập tức lĩnh mệnh.
Vệ Chiêu kinh hãi:
“Ngươi muốn giam lỏng ta?!”
Ta chẳng thèm đáp lời, chỉ ung dung lướt qua bên hắn.
Đúng thế.
Ta muốn giam lỏng hắn.
Dù sao, ta – Triệu Tử Ngọc, một công chúa vì yêu mà điên cuồng, thì việc giam một vị phò mã tuấn mỹ như hoa vì tình, cũng chẳng có gì quá đáng… phải không?
04
Sự thật là.
Ta còn có đại sự phải làm.
Vệ Chiêu chẳng qua chỉ là một con mồi. Có mồi, thì cá ắt sẽ cắn câu.
Rất nhanh sau đó, Vệ tướng liền đến phủ công chúa cầu kiến.
Ta mời ông ta vào.
Vệ tướng khí thế trầm ổn, như một pho tượng Phật lớn, cúi mắt ngồi ngay ngắn, chờ ta lên tiếng.
Còn ta, ung dung dùng bữa, chậm rãi mà nhã nhặn.
Dùng xong, ta rửa tay sạch sẽ, lấy ngọc cao mẫu hậu ban tặng ra, cẩn thận thoa đều lên từng ngón tay.
Một lúc sau, ta mới mở miệng:
“Vệ tướng, ngài và ta… từng gặp qua chăng?”
Trong mắt Vệ tướng lóe lên một tia kinh ngạc.
Trên triều đình, một tể tướng cao cao tại thượng đương nhiên sẽ chẳng biết một công chúa ẩn tu nơi cửa Phật.
Nhưng nếu nói đến tư cách phụ thân của Ninh Tắc thì có lẽ, ông ta từng gặp ta rồi.
Vệ tướng cũng hiển nhiên đã nghĩ đến điểm này. Ông ta thở dài một tiếng, chắp tay hành lễ:
“Đa tạ công chúa ra tay tương trợ, bảo toàn Vệ gia. Vệ gia nợ người một ân tình.”
Đến lượt ta ngạc nhiên.
Không ngờ, ông ta lại chịu nhận.
Vệ tướng khẽ khàng cảm thán:
“Công chúa đoán không sai, lão thần từng ba lần thỉnh cầu bệ hạ ban hôn, nhưng đều bị bệ hạ từ chối.”
Ta khẽ gật đầu.
Là người chèo lái đại cuộc Vệ gia, Vệ tướng cảm nhận được rõ ràng hơn ai hết phong ba sắp ập đến.
Ông ta muốn dùng hôn sự giữa Vệ Chiêu và Khang Lạc công chúa để lấy lòng phụ hoàng, giữ vững vị thế Vệ gia.
Tiếc thay, phụ hoàng đã hạ quyết tâm, đến mẫu hậu cũng khó mà xoay chuyển, huống chi là ông ta.
Khi mọi lối đều bế tắc, ông ta đành vứt bỏ Vệ Chiêu, dốc lòng đào tạo trưởng tử và thứ tử.
Đừng nhìn hai vị công tử này của Vệ gia không mấy danh tiếng, thực chất tài năng đều vượt xa Vệ Chiêu.
Chỉ tiếc cho Vệ Chiêu, danh tiếng vang xa — đệ nhất công tử Hoa Kinh, lại không hề biết cái danh đó là do phụ thân tốn tâm bồi đắp mà có.
Chỉ bởi vì hắn sở hữu một gương mặt khiến Khang Lạc công chúa nhất kiến khuynh tâm (vừa gặp đã rung động).
Nhưng phụ hoàng không chịu ban hôn, Vệ gia lại đang lâm nguy.
Ngay lúc ấy, ta xuất hiện, chọn Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu từ một quân cờ bỏ đi, liền trở thành quân cờ thực sự.
Mà hắn thì chẳng biết gì cả.
Vệ tướng thành tâm thành ý hành lễ với ta., ta bình thản đón nhận.
Cuối cùng, ta hỏi ông ta:
“Chuyện ta gặp được Ninh Tắc… là do Vệ tướng ngài sắp đặt sao?”
Vệ tướng toàn thân chấn động, lập tức quỳ rạp xuống:
“Vi thần không dám! Vi thần tuyệt đối không dám!”
Ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt soi xét.
Hồng Trần Vô Định
Trên nét mặt ông ta, không có lấy nửa phần hoảng hốt hay lẩn tránh.
Ta khẽ thở phào một hơi. Có lẽ, chuyện ta gặp Ninh Tắc… thật sự là ngẫu nhiên.
Dù sao đi nữa, Ninh Tắc đã chết, vì ta mà chết.
Nếu thật sự là do Vệ tướng sắp đặt, vậy ta cũng phải cảm ơn ông ta vì đã đưa đến cho ta một tia sáng, trong những năm tháng tuổi thơ đầy giá lạnh cô đơn.
Ta từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội, ném về phía Vệ tướng.
“Ngọc bội của A Tắc. Đưa cho ngài, giữ làm kỷ niệm.”
Ta nhắc ông ta đừng quên A Tắc.
A Tắc chỉ có một người thân duy nhất là ông ta.
Nếu ông ta không đốt giấy tiền cho hắn, dưới suối vàng chỉ sợ hắn sẽ sống khổ.
Vệ tướng nắm chặt ngọc bội, âm thầm cất vào người, ánh mắt tràn đầy thương cảm.
Cuối cùng, ông ta nói:
“Hay là… vi thần đi khuyên A Chiêu, nói rõ việc bệ hạ không ban hôn cho nó biết?”
Ta mỉm cười:
“Nói cho hắn biết làm gì? Hắn có tin không?”
“Cứ để hắn hận ta cũng được. Dù sao, ta cũng chẳng có tình cảm gì với hắn.”
“Nếu để hắn dây dưa, ta chỉ thấy phiền. Vệ tướng cũng hiểu rõ con trai mình, khi không nói chuyện thì như đóa hoa yên tĩnh, mà nếu đã mở miệng, chỉ sợ ta sẽ diễn không nổi, phải ra tay g.i.ế.c hắn mất.”
Vệ tướng á khẩu, không nói nên lời.
05
Ta có thể sống sót ở Vân Sơ Tự… vốn chẳng phải loại dễ đối phó.
Cả Hoa Kinh đều biết, trong số các ni cô, làm ni cô ở Vân Sơ Tự là gian khổ nhất, bởi vì tỷ lệ tử vong quá cao.
Mười tám năm nơi đó, ta từng trải qua vô số lần ám sát, lớn có nhỏ có.
Ni cô thay hết lớp này đến lớp khác, chỉ mình ta bình an vô sự.