Từ nhỏ ta đã học võ, lại trời sinh xuất chúng.
Nếu chẳng phải mang thân nữ nhi, lại là công chúa hoàng gia, ta sớm đã có thể xông pha nơi sa trường, g.i.ế.c giặc vì nước.
Đáng tiếc, ta là nữ nhân.
Dù trong lòng ôm chí lớn, cũng chẳng thể hé răng nửa lời.
Chỉ có thể bước đi mềm mại, giả vờ yếu đuối đáng thương, lấy lòng thương hại của phụ hoàng mẫu hậu.
Chỉ là… lòng thương ấy, ta chẳng biết còn duy trì được bao lâu.
Dù sao, chẳng ai nguyện ý sống mãi trong cảm giác tội lỗi.
Vệ Chiêu bị giam đủ bốn mươi chín ngày, rốt cuộc mới được ta thả ra.
Y như con sói điên bị nhốt lâu ngày, vừa thoát thân liền khí thế hừng hực lao ra khỏi phủ.
Ta tưởng hắn sẽ chạy về Vệ phủ than vãn… ai dè hắn lại đến Hồng Ngọc Lâu.
Hơn nữa, ở đó liền ba ngày không về.
Hồng Ngọc Lâu là nơi nào?
Chính là thanh lâu xa hoa bậc nhất Hoa Kinh, sào huyệt của đám quyền quý ăn chơi.
Trong đó, kỹ nữ người nào người nấy đều là thượng phẩm, xinh đẹp như tiên, khéo léo như ngọc.
Nghe tin, ta tức đến bật cười.
Vệ tướng thông tuệ cả đời, không ngờ lại sinh ra một kẻ ăn chơi phóng đãng như thế.
Cũng tốt, ta vốn đang định đích thân đi xem Hồng Ngọc Lâu có gì đặc biệt, cũng tiện xem thử rốt cuộc là ai đứng sau nơi này.
Ta dẫn theo một nhóm người, khí thế bừng bừng tiến đến Hồng Ngọc Lâu.
Thân là công chúa mà làm loại chuyện này, quả thực chẳng đoan trang gì cho lắm. Nhưng ta nào có để tâm?
Dù sao ta cũng là một công chúa lớn lên trong chùa, vô giáo vô dưỡng, tính tình ương bướng, có ai dạy đâu mà cần giữ lễ?
Bước chân vào Hồng Ngọc Lâu, ta cũng không khỏi sững người.
Nơi đây lộng lẫy xa hoa, mỗi một món bày trí đều theo đúng quy củ, nhưng trong cái quy củ đó… lại là muôn vẻ phong hoa.
Thật là bút lực kinh người.
Ta vừa ngồi xuống, ba trăm cấm vệ phủ công chúa liền oai phong dẹp sạch nơi này.
Bao gồm cả bọn tú bà, quản sự, kỹ nữ, khách nhân — tất cả đều bị đuổi lui xuống.
Trong số đó, có cả Vệ Chiêu say khướt ngồi giữa đám người.
Ta nín thở, che mùi rượu, vờ ra vẻ đau lòng mà lấy khăn tay lau mặt hắn loạn một hồi.
Ta cảm nhận được hắn khẽ động, nhưng lại cố gắng cứng người, kiên trì không để lộ vẻ mặt.
Ta ngầm cấu hắn một cái thật mạnh vào cánh tay, nhìn hắn nhịn đau đến run người mà chẳng dám nhúc nhích, thật sự khiến ta buồn cười đến mức muốn cười c.h.ế.t đi được.
Ta quay sang tú bà, sắc mặt trầm xuống.
Trương ma ma quát lớn:
“Chỉ là một ả tiện dân, không xứng được nói chuyện với công chúa. Mau gọi chủ nhân của ngươi ra đây tạ tội!”
Hay cho một Trương ma ma.
Không hổ là tâm phúc của mẫu hậu ban cho ta, đúng là người bản cung vừa ý.
Tú bà không dám do dự, vội sai người đi báo tin.
Chẳng bao lâu sau, một kẻ trông như quản sự bước đến, tay ôm một chiếc hộp, vô cùng cung kính dâng lên cho ta:
“Công chúa, Hồng Ngọc Lâu từ trước tới nay không có chủ nhân. Từ hôm nay trở đi, người chính là chủ tử của nơi này.”
Bên trong là địa khế và phòng khế.
Quả nhiên là thủ đoạn lớn!
Hồng Trần Vô Định
Vừa nhanh vừa dứt khoát như thế, còn có thể lo liệu xong thủ tục trong chớp mắt, quả là năng lực phi thường.
Nhưng ta hiểu rõ, những thứ này… không phải cho ta.
Chúng là cho người phía sau ta, hoàng hậu.
Ta nhẹ giọng cười một tiếng.
Rồi lập tức đem đống địa khế, phòng khế đó xé vụn.
“Thái Tổ hoàng đế có lệnh, quan lại không được buôn bán, càng không được tranh lợi với dân. Bản cung thân là công chúa hoàng thất, sao có thể làm trái tổ huấn? Các ngươi muốn bản cung phạm pháp sao?”
Sắc mặt người kia lập tức biến đổi.
Ngay lúc ấy, Vệ Chiêu bỗng rên khẽ một tiếng, sắc mặt trắng bệch thoắt cái chuyển thành đen sạm, hắn trúng độc!
Ta vỗ bàn bật dậy:
“Các ngươi dám hạ độc phò mã? Người đâu, bắt toàn bộ lũ này lại cho bản cung!”
06
Hồng Ngọc Lâu bị ta phong tỏa.
Vệ Chiêu được người khiêng về phủ.
Thái y trong cung vội vã đến khám, xem xét chất độc trong người Vệ Chiêu rồi liên tục lắc đầu.
“Loại độc này cực kỳ quái lạ, không có thuốc giải, công chúa e là phải nghĩ cách khác thôi.”
Vệ Chiêu vẫn hôn mê bất tỉnh.
Ta đường đường là một tân nương si tình mới thành thân, tất nhiên phải lập tức vào cung, quỳ gối trước mẫu hậu dâng lên một màn than khóc bi ai.
Ta quỳ trên nền đá lạnh, chẳng nói một lời.
Lúc ấy, Khang Lạc thì đang nằm trong lòng mẫu hậu làm nũng không thôi, vừa lắc vừa bám:
“Mẫu hậu, xin người cứu A Chiêu, con không muốn huynh ấy chết, con muốn huynh ấy sống…”
Mẫu hậu bị nàng lắc đến mức không chịu nổi, thở dài đầy sủng nịnh:
“Con đó… thật là… thôi thì khó được hai tỷ muội đồng lòng, mẫu hậu giúp các con lần này. Nhưng nhớ, chỉ lần này thôi.”
Bà lại nhìn về phía ta, ánh mắt càng thêm sâu sắc.
“Tử Ngọc, con cũng nên quản thúc phò mã cho tốt. Mới thành thân mà đã thế này, thực sự mất thể thống. Việc lần này, coi như là một bài học.”
Ta cung kính đáp lời, cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Mẫu hậu hơi khựng lại một nhịp, khẽ thở dài:
“Giữa mẹ con chúng ta, chẳng cần xa lạ như vậy. Đợi thời gian lâu hơn chút, con sẽ hiểu lòng mẫu hậu.”
Ta ngẩng đầu, nở nụ cười biết ơn, cố gắng để ánh mắt mình trông thật chân thành.
Rời khỏi Trường Ninh cung, Khang Lạc đuổi theo phía sau.
“Triệu Tử Ngọc! Ngươi đứng lại!”
Ta dừng bước, ngoái đầu nhìn nàng.
Mắt Khang Lạc lại đỏ hoe, hiển nhiên lại vừa khóc xong, nàng thật sự rất thích Vệ Chiêu.
Sắc mặt nàng biến đổi liên tục, cuối cùng vì Vệ Chiêu mà gạt bỏ cả kiêu ngạo và tôn nghiêm:
“A Chiêu giờ thế nào rồi? Ta muốn đi thăm huynh ấy.”
Ta thản nhiên đáp:
“Vệ Chiêu rất tốt, không phiền công chúa phải bận tâm.”
“Triệu Tử Ngọc! Ta muốn đi thăm A Chiêu, ngươi chớ có ép người quá đáng!” Khang Lạc trừng mắt giận dữ.