Nàng sinh ra vốn đã xinh xắn, khi nổi giận trông lại càng khiến người thương xót hơn là chán ghét.
Đáng tiếc, ta không sinh nổi chút thương tiếc nào.
Trước dung mạo tuyệt thế, thì cái gọi là đáng yêu, tính là gì chứ?
Ta không buồn để ý thêm, xoay người rời đi.
Phía sau lưng ta, giọng Khang Lạc vang lên đầy uất ức:
“Triệu Tử Ngọc! Ngươi đừng tưởng ta không biết! Ngươi chính là vì ghen tỵ với ta! Vì ghen nên mới đoạt A Chiêu, cướp phủ công chúa! Ngươi thật độc ác!”
Ta khẽ cười.
Ta ghen với nàng?
Ai lại đi ghen với một con chim hoàng yến nhốt trong lồng son chứ.
Nực cười.
Ta để lại cho nàng một câu:
“Ngươi không bằng cầu xin mẫu hậu đi. Nếu mẫu hậu cho phép ngươi tới, bản cung tất nhiên sẽ không ngăn cản.”
“Ngươi nghĩ ta không dám sao? Ta sẽ đi cầu mẫu hậu ngay!”
Khang Lạc tức giận bừng bừng chạy về Trường Ninh cung.
Còn ta thì trở lại phủ công chúa.
Ta cứ thế chờ nàng tới.
Nhưng mãi cũng không đợi được.
Ta ngẩng nhìn trăng lướt qua ngọn liễu, lại nhìn mặt trời mọc từ chân trời.
Cuối cùng cũng hiểu, mẫu hậu vẫn là thương Khang Lạc, nên không muốn để nàng cuốn vào vũng nước đục này.
Còn ta thì sao? Bà lại để ta dấn thân vào.
Dù rằng… ta là tự nguyện.
Nhưng nếu ngày ấy, bà ngăn ta một chút… có lẽ, ta cũng sẽ cảm kích cái ơn đó suốt đời.
Ta không đợi được Khang Lạc, nhưng lại đợi được tin tức của Hồng Ngọc Lâu.
Mẫu hậu nổi giận, hạ lệnh tra xét toàn bộ.
Kết quả tra ra, Hồng Ngọc Lâu là sản nghiệp do một vị quản sự trong phủ Tả tướng đứng tên.
Phụ hoàng hạ chỉ nghiêm khắc trách phạt Tả tướng, buộc đóng cửa suy ngẫm. Đồng thời, nhân cơ hội này, lặng lẽ cắt bớt thế lực của Tả tướng.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Trần Vô Định
Vậy là Vệ gia… tạm thời được bảo toàn.
Nếu phụ hoàng vẫn chưa đến mức hồ đồ, ắt sẽ không đồng thời xuống tay với hai vị tể tướng.
07
Ngày hôm sau.
Phụ hoàng truyền ta tiến cung.
Trong ngự thư phòng, ta kính cẩn hành lễ.
Phụ hoàng không bảo ta đứng dậy, ta liền cứ thế nửa quỳ nửa ngồi.
Thời gian trôi qua, mồ hôi bắt đầu rịn nơi chóp mũi, thân thể ta lảo đảo, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngã quỵ xuống đất.
Ta hốt hoảng quỳ thẳng người dậy.
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ấy sắc như đao, như mang độc.
Ông lạnh lùng nói:
“Đừng tưởng trẫm không biết chuyện sau lưng là ngươi giở trò.”
Ta ngẩng mắt, “kinh ngạc” nhìn phụ hoàng, nhẹ nhàng rưng rưng nước mắt không chút tốn sức.
“Phụ hoàng, nhi thần không hiểu… là vì nhi thần đoạt lấy Vệ Chiêu ư? Khi đó nhi thần thật không biết Vệ Chiêu và Khang Lạc là thanh mai trúc mã. Nếu biết rồi, sao có thể làm ra chuyện như vậy…”
Ta đương nhiên hiểu phụ hoàng đang hỏi đến chuyện Tả tướng, vụ Vệ Chiêu trúng độc ở Hồng Ngọc Lâu, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Ai lại rảnh rỗi đi hại một cái gối thêu hoa như Vệ Chiêu chứ?
Vậy mà chuyện đó vẫn cứ xảy ra.
Ta không thể để phụ hoàng nhìn ra ta biết ông đang nói đến chuyện gì, chỉ có thể vội kéo vấn đề về hướng nam nữ tình trường.
Dẫu sao, ta hiện tại là một công chúa ngu ngốc si tình, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện yêu đương.
Ta cố gắng ngăn nước mắt không để nó rơi xuống.
Mỹ nhân rưng rưng nước mắt mới gọi là đẹp, còn nếu nước mắt thật sự rơi xuống, thì lại trở thành kém cỏi.
Ta vẫn luôn biết mình rất đẹp.
Ta giống mẫu hậu, đó là ưu thế duy nhất của ta.
Vẻ mặt phụ hoàng dường như dịu đi vài phần.
Ông lạnh giọng:
“Đứng lên đi. Chuyện này… là phụ hoàng trách lầm con rồi.”
“Dạ.”
Ta cúi đầu, để hàng nước mắt dồn nén trong hốc mắt rơi xuống đất, không tổn hại dung nhan chút nào, rồi mới từ tốn đứng dậy.
Phụ hoàng lại hỏi ta mấy câu vụn vặt, ta khiêm tốn kính cẩn đáp lời, bộ dạng chẳng khác nào một con ch.ó ngoan không cột xương sống.
Rời khỏi ngự thư phòng, phụ hoàng còn ban thưởng cho ta không ít thứ.
Ta mang theo phần thưởng trở lại phủ công chúa, thầm thở ra một hơi.
Chắc là… tạm thời an toàn rồi?
Đã vậy, cũng đến lúc nên giải độc cho Vệ Chiêu.
Hôm đó ở Hồng Ngọc Lâu, khi ta dùng khăn tay lau mặt hắn, trên khăn đã được tẩm sẵn dược.
Nói đúng ra, thứ ấy cũng chẳng phải là độc, mà là một loại dược làm tê liệt toàn thân.
Ta và Ninh Tắc từng vô tình phát hiện nó khi chơi đùa trên núi.
Muốn giải cũng không khó.
Nhưng quá trình cho giải dược, nhất định phải “kịch tính, cảm động lòng người, lan truyền khắp nơi”, mới tô vẽ thêm cho hình tượng "công chúa si tình đến khờ dại" của ta.
Nghe nói tuyết liên Thiên Sơn có thể giải bách độc, ta lập tức bỏ bạc ra tìm mua.
Lại nghe linh chi ngàn năm có thể cải tử hoàn sinh, ta đi khắp các phương chợ, không bỏ sót nơi nào.
Cuối cùng, trời không phụ người có lòng, ta tìm được một loại thần dược từ dị vực, không tiếc vàng bạc mà mua về.
Mọi người đều nói ta bị lừa, ta lại chẳng màng, kiên quyết mang về phủ công chúa.
Trong hậu viện.
Ta lắc đều chén thuốc đen sánh trộn từ tro thảo mộc, cho Vệ Chiêu uống xuống.
Vệ Chiêu bị sặc tỉnh lại, ho mấy tiếng, chậm rãi mở mắt, vừa thấy ta liền trừng lớn:
“Triệu Tử Ngọc! Ngươi hại ta! Khăn tay của ngươi… rốt cuộc là thứ gì?”
Ta vô cùng kinh ngạc.
Ồ? Không ngu nữa rồi à?
Ta khẽ bật cười.
“Phò mã muốn đi đâu chơi? Bản cung cùng đi với chàng.”
“Ta đi đâu ngươi không được quản! Ngươi thật sự độc ác vô lương tâm, cả đời này ta cũng không bao giờ ở bên ngươi đâu!”
Vệ Chiêu mặt mày u ám, lạnh như thép. Hắn trừng mắt nhìn ta, phẫn nộ lật chăn xuống giường.
Bước chân hắn loạng choạng, nhưng ý muốn rời khỏi nơi này thì vô cùng kiên quyết.
"Xoạt!"
Hắn giật mạnh cánh cửa ra, ánh dương chói lòa tức thì tràn vào, như muốn xé rách cả không khí.
Hắn đưa tay che mắt, ánh sáng dát lên gương mặt hắn một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.