Ta không trách họ được.
Thứ họ thấy, chỉ là thứ người khác muốn họ thấy.
Ta như mãnh thú bị nhốt trong cung, lòng ngày một nóng ruột.
Cho đến một hôm, người hầu được ta phái đến chăm sóc Vệ Chiêu dè dặt bước vào, líu ríu thưa:
“Công chúa điện hạ, Vệ công tử muốn gặp người.”
Vệ công tử?
Vệ Chiêu sao?
Hắn muốn gặp ta làm gì?
“Bổn cung không rảnh.”
“Công chúa điện hạ, Vệ công tử nói nếu người không đến, thì hắn sẽ tự vẫn…”
Người kia nằm rạp xuống đất, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Thái độ như vậy lại khiến ta bình tĩnh lại.
Ta có gì phải so đo với một kẻ nô bộc?
Còn Vệ Chiêu muốn tự sát ư?
Trước đây hắn rất ham sống sợ chết, nhưng giờ hình như không còn như thế nữa.
“Dẫn đường phía trước.”
“Dạ!”
Chẳng bao lâu sau, ta đến tiểu viện của Vệ Chiêu.
Hắn đang đợi ta.
Chỉ vài ngày không gặp, khí chất trên người hắn đã thay đổi hẳn, không còn vẻ ngạo nghễ ngông cuồng của thiếu niên năm xưa, cả người trầm tĩnh như đã khổ tu mấy chục năm.
Ta nhạt giọng nói:
“Ngươi tìm ta sao?”
Hắn gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.
Hắn ra hiệu mời ta ngồi, rót một ly nước, đưa tay chấm vào ly, rồi lấy chút nước viết chữ lên mặt bàn.
“Bệ hạ đã công bố thân thế của nàng, còn sai người giả mạo nét chữ của nàng, liên tục phát ra thư khuyên hàng, thư mắng nghịch tặc.”
Tim ta khẽ siết lại, nhưng rất nhanh đã bình tâm, chuyện này vốn nằm trong dự liệu. Nếu ta ở vị trí đó, cũng sẽ làm thế.
Thứ ta tò mò hơn là một chuyện khác.
“Ngươi làm sao biết được?”
Hồng Trần Vô Định
Gương mặt Vệ Chiêu thoáng lộ vẻ đắc ý, hắn dùng tay áo lau đi vệt nước, rồi nhanh chóng viết tiếp điều mình muốn nói.
“Có tiền thì quỷ cũng phải đẩy cối xay.”
“Ta ở kinh thành bao năm, đâu phải hoàn toàn vô dụng.”
“Ta có thể giúp nàng.”
Ta chăm chú nhìn những hàng chữ hắn viết, đặc biệt là dòng cuối cùng.
Trong đầu ta nhanh chóng tính toán.
Hắn rốt cuộc biết được những gì?
Hắn lấy gì ra mà dám nói muốn giúp ta?
Vệ Chiêu như nhìn thấu sự nghi hoặc của ta, hắn do dự một lát, nhưng rồi vẫn kiên định viết xuống hai chữ:
“Lục Diệu.”
Tim ta chợt siết lại, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy hắn, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản.
Vệ Chiêu tiếp tục viết:
“Trường An công chúa Triệu Tử Ngọc, là cốt nhục của tiên hoàng, mười tám năm sống sót ở Vân Sơ Tự, đều nhờ vào Lục Diệu.”
“Lục Diệu văn thao võ lược, nhưng kiêu ngạo tự phụ. Năm xưa tiên hoàng giáng chức ông ta, không phải vì chán ghét, mà là muốn mài giũa tính tình, rồi giao trọng trách.”
“Nghĩa quân dưới danh nghĩa phủ Lộc Vương nay do Lục Diệu thống lĩnh, nhưng thực chất là quân đội của công chúa. Công chúa hiện bị nhốt trong cung, chắc rất muốn biết tin tức của Lục gia quân…”
Ta càng đọc, lòng càng kinh hãi.
Những chuyện này, ta chưa từng nói với ai. Trong hoàng cung cũng tuyệt đối không ai được biết.
Sát ý lập tức nổi lên trong lòng ta.
Bàn tay ta vươn ra như chớp, bóp chặt cổ Vệ Chiêu.
Hắn trừng mắt kinh ngạc, sắc mặt đỏ bừng, dần nghẹt thở, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh dần, như thể đã chấp nhận cái chết.
Vẻ mặt ấy…
Ngay trước khi ta bẻ gãy cổ hắn, ta buông tay.
Hắn lập tức ngã xuống ho sặc sụa, cả người run lên vì thiếu dưỡng khí.
Cổ họng không ngừng co giật, tiếng ho như xé phổi.
Ta đứng cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:
“Đã không còn lưỡi thì giữ lấy mười ngón tay cho cẩn thận. Nếu không, bổn cung không ngại phế ngươi thêm lần nữa.”
Hắn bỗng khàn khàn thốt ra, giọng nói khô ráp.
“Triệu… Tử… Ngọc…”
Ta phản ứng một lúc mới nhận ra, hắn đang gọi tên ta: Triệu Tử Ngọc.
“Nàng… có… thể… tin… ta…”
Ta ngẩn ra một lát, không trả lời, xoay người bước ra ngoài.
Khi vừa đến cửa, ta bỗng dừng chân:
“Ngươi vì sao không nghi ngờ phe nghĩa quân còn lại cũng là người của ta?”
Hắn lắc đầu:
“Tuổi… tác… không… hợp…”
Một câu ngắn, nhưng cũng đủ rõ.
Quả thực là như vậy.
Vị thiếu niên tướng quân thống lĩnh nghĩa quân kia còn trẻ, chẳng thể nào có liên hệ với tiên hoàng, càng không có tư cách dạy dỗ ta trưởng thành.
Hắn chỉ là một kẻ hùng bá thời loạn mượn danh tiên hoàng để khởi binh.
Ta cũng có chút tò mò muốn gặp hắn, nếu thu phục được thì càng tốt.
Nhưng ta đoán, khả năng cao là sẽ gặp hắn trên chiến trường.
Ta gật đầu, nhàn nhạt nói:
“Vệ Chiêu, sống cho tốt. Ngươi mà muốn chết, ta rất sẵn lòng tiễn ngươi.”
Ta rảo bước rời đi, quay đầu dặn người hầu:
“Canh chừng hắn, ngoài bổn cung ra, bất kỳ ai cũng không được phép gặp.”
Ta lại lần nữa giam lỏng Vệ Chiêu.
Vậy mà hắn dường như đã quen rồi, còn nở một nụ cười mơ hồ.
Quả đúng là biến thái!
25
Ta vẫn nghe ngóng được một chút tin tức.
Khi Khang Lạc tiến cung thăm mẫu hậu, ta tìm nàng, chỉ mấy câu qua lại đã hỏi được điều ta muốn biết.
Hai đạo nghĩa quân đã tới gần Hoa Kinh, họ đã lập ước định, ai đánh hạ được Hoa Kinh trước, người đó sẽ làm vương.
Những nhà giàu trong thành đã bắt đầu bỏ trốn, nhưng bị phụ hoàng phong tỏa cổng thành, ép buộc ở lại.
Lòng người hoảng loạn, bách quan đã không nghĩ ra được cách gì, phụ hoàng thì suốt ngày nổi giận lôi đình.
Có người đề nghị trói ta treo lên cổng thành để răn đe phản quân, nhưng bị mẫu hậu lấy cái c.h.ế.t ép buộc mà ngăn lại.
Những điều đó, ta đều không hay biết.
Tâm trạng ta rối ren, hỗn loạn.
Khang Lạc trong mắt lộ vẻ ghen tị:
"Ngày nào đó, nếu ta và ngươi cùng lúc gặp nạn, ngươi nghĩ mẫu hậu sẽ cứu ai?"
Ta: "……"
Ta cảm thấy khả năng cao là mẫu hậu sẽ cứu nàng ta.
Nhưng xem ra nàng ta lại không biết điều đó?
Ta không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại hỏi lại:
"Ngươi sống ở Vũ Lăng vương phủ thế nào?"
Nàng sững người, nước mắt rơi lặng lẽ, bàn tay theo bản năng vuốt bụng.