Locke lúc đó mới 19 tuổi đã chứng kiến một hiện tượng hoang đường nhất mà mình từng thấy trong đời. Một Kỵ sĩ mặc áo giáp bay xuống từ những tầng mây dày đặc trên trời.
- Đó là cái gì vậy?
Locke lẩm bẩm. Tiếc là những kẻ ở xung quanh không ai có thể trả lời hắn.
Không chỉ một mình Locke kinh ngạc, tất cả mọi người có mặt trên chiến trường nhìn thấy Kỵ sĩ Roma bay từ trên trời xuống đều há hốc mồm không ngậm lại được. Nếu ma pháp vốn luôn bí ẩn và khó lường thì bọn hắn còn có thể lý giải được, ấy thế mà vị cường giả kia rõ ràng là một Kỵ sĩ, sự thật này gây nên sự trùng kích còn lớn hơn với đám người chứng kiến phía dưới.
Các ma pháp trong quân đội vẫn luôn là những nhân tố thần bí, nhưng đấu khí thì khác. Mỗi 100 người sẽ chọn ra một vị trung đội trưởng được trao tặng đấu khí, điều này cho phép hầu hết các binh sĩ dù xa dù gần vẫn có thể nắm được tình hình và quan sát tổng thể.
Nhưng vào lúc này, sự xuất hiện của Kỵ sĩ Roma đã nhóm lên ngọn lửa nhiệt huyết trong trái tim rất nhiều binh lính bình thường, rằng bọn hắn muốn rèn luyện đấu khí trong một tương lai không xa.
Không lâu sau, hai cường giả trong quân đội Faustain tựa hồ nhận được tin tức gì đó, hai chân đột nhiên đạp xuống đất, sau một tiếng vang động trời, dưới chân lưu lại hai hố lớn hình tròn, thân thể thẳng tắp bay lên, biến mất khỏi chiến trường.
Chỉ trong phút chốc, chiến trường bỗng im phăng phắc, không một tiếng động.
Bất kể là các quý tộc và quốc vương Charlie ở thành Otis đều chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ngay cả hoàng tử Kensell, thủ lĩnh quân đội của Faustain cũng đang không nắm rõ cục diện. Hai vị được tôn như thần linh của hoàng thất rốt cục đã thỏa thuận gì với vị Ma pháp sư của Charlie, để đến cuối cùng trên chiến trường không còn bóng dáng của bất kỳ vị cường giả đỉnh cấp nào, tất cả đều rời đi cùng lúc.
Không lâu sau, một loạt tin tức chầm chậm được truyền từ đấu khí đến tai hoàng tử, sau khi được Kỵ sĩ Roma kể đại thể tình hình, hoàng tử Kensell không hề bị ảnh hưởng bởi một loạt sự cố ban nãy, liền bình tĩnh cho gọi quan truyền lệnh đi báo tin.
- Truyền lệnh, toàn quân công thành!
Hoàng tử hét lớn.
- Toàn quân công thành!
- Công thành!
- Máy bắn đá sẵn sàng!
…
Một loạt mệnh lệnh từ trung tâm đội quân của hoàng tử truyền đến, đại quân mấy trăm nghìn người của Faustain cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, giương nanh múa vuốt trước thành Odis.
Hầu tước Mammon ở bên kia chiến trường lúc này cũng nhận được mệnh lệnh từ hoàng tử, liền triệu tập quan truyền lệnh của mình.
- Lệnh binh đoàn trưởng của binh đoàn ba, để hắn đích thân dẫn đại đội 1, 2 và 5 tiến công cửa tây, đại đội 3, 4 và 6 tiến công cửa bắc cho ta, những người còn lại làm đội dự bị, sẵn sàng lên bổ sung bất cứ lúc nào!
- Binh đoàn bốn, tập kết ở phía tây bắc của thành Otis, chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai.
- Đưa cả máy bắn đá và cự nỏ kéo lên hỗ trợ cho binh đoàn ba!
Mặc dù Hầu tước Mammon không phải là một cường giả ở cấp Kỵ sĩ chính thức, nhưng so với Hầu tước Sandrew, sở trường của hắn nằm ở việc dẫn binh chiến đấu, mỗi một binh đoàn, từng chi tiết đều được hắn cân nhắc kỹ càng, đây mới gọi là một vị quân đoàn trưởng tài ba, và có ý nghĩa lớn nhất trên chiến trường.
Đội quân tiên phong của Faustain bên ngoài đã lao tới thành Otis, máy bắn đá và cự nỏ đã được các lực sĩ Faustain đẩy vào tầm bắn, đạn đá và nỏ tiễn đã được lên nòng sẵn sàng, thậm chí có một số đã được phóng lên không trung.
Tất cả các quý tộc trên tường thành đều tận mắt chứng kiến. Tro tàn trong mắt quốc vương Charlie lúc này ngày càng xám xịt hơn, xem chừng vị thủ hộ cho Charlie không hề cản được bước chân tiến công của người Faustain.
Các quý tộc hèn nhát bắt đầu chen lấn nhau chạy trốn, máy bắn đá và cự nỏ đâu thể nhận biết mục tiêu có phải là quý tộc hay không, nếu như bị nện trúng thì kết cục ai cũng như ai. Nhóm người đứng ở đỉnh cao quyền lực ấy còn chưa tận hưởng đủ, không ai muốn kết thúc cuộc đời mình như vậy.
Người hầu của quốc vương lo lắng vội vàng vừa kéo vừa gắng sức thuyết phục quốc vương bệ hạ rời khỏi nơi này, đến ẩn náu ở một nơi an toàn. Nhưng quốc vương Charlie lúc này lại không hề nhúc chích nửa bước chân.
- Ma Đạo Pháo đâu, lôi hết ra đây đi, cho những kẻ xâm lược Faustain này nếm thử!
Quốc vương bệ hạ giận dữ hét lớn.
Nếu như kết cục chiến tranh đã định sẵn, thì không còn gì phải cân nhắc nữa. Vị quốc vương cao tuổi đã này sắp dùng giây phút cuối cùng của cuộc đời mình để dạy cho những kẻ xâm lược Faustain kia một sự giáo huấn đau đớn nhất có thể.
Giống với quốc vương, Hầu tước Philip cũng đứng trong đám đông, yên lặng như một pho tượng vững chãi, không trốn khỏi tường thành như hầu hết các quý tộc khác.
Hầu hết các khẩu Ma Đạo Pháo của Charlie đều do Hầu tước Philip chế tạo, mặc dù trên danh nghĩa chúng thuộc sở hữu của quân đội Charlie, nhưng bất cứ ai thông minh đều biết rằng quyền sử dụng những khẩu thần công đều nằm trong tay của Hầu tước Philip. Huống chi, lúc này Hầu tước Philip là đại thần quân sự, việc hắn điều hành quân đội còn có hiệu lực trực tiếp hơn nhiều so với mệnh lệnh của bệ hạ.
- Đem Ma Đạo Pháo ra hết đây đi.
Hầu tước Philip thở dài nói với “hắc ảnh” phía sau lưng. Đây là một Ma pháp sư được gia tộc của hắn nuôi dưỡng.
Bóng đen kia vẫn vẻn vẹn đứng yên bất động, thân ảnh lấp lóe một chút liền truyền tin tức ra ngoài. Không lâu sau, từng chiếc Ma Đạo Pháo dày đặc nhô ra khỏi bức tường đô thành Charlie.
Từ cái lỗ đen như mực trên nòng khẩu Ma Đạo Pháo có đường kính nửa mét, thứ lồ lộ ra chỉ là sự im lặng chết chóc.
Lúc này, đợt công kích từ máy bắn đá và cự nỏ lần một đã đến, đặc biệt là nơi có quân đoàn Hùng Sư hướng phía nam và phía đông thành phố, lực lượng mạnh và phạm vi rộng nhất.
Trong lúc đó, cả một đội cận vệ mặc giáp hạng nặng của Charlie cũng bắt đầu bước lên đỉnh thành, dựng lên một tấm khiên khổng lồ tương đương với chiều cao của bọn hắn, tạo thành một trường thành bằng thép và bao phủ phần lớn không gian trên tòa tháp.
Bên cạnh đó, máy bắn đá và cự nỏ cũng được kéo đến đỉnh thành, chuẩn bị tổng phản công quân đội Faustain bên ngoài thành.
Đội quân Ma pháp sư mà Charlie tự hào nhất cũng không gục ngã. Hàng chục vị mặc trường bào màu sắc khác nhau lần lượt xuất hiện ở đầu thành. Đám Ma pháp sư bắt đầu vận dụng nguyên tố ma pháp, chấn động không kém vị đại sư Karida ban nãy là bao.
Các cung thủ và binh lính ném lao cũng lần lượt cầm chắc vũ khí của mình, nhắm vào đội tiên phong của Faustain đang ngày càng tiến gần đến họ.
Trên tường thành, trong mắt quốc vương già họm hẹm, những tảng đá lăn và cự nỏ như bức tranh khổng lồ trượt từ bầu trời xuống, từ từ lớn dần rồi lớn dần. Tất cả những gì còn sót lại bây giờ chỉ là sự kiên nghị. Chừng nào hắn còn sống, Charlie sẽ không tiêu vong!
Từng đợt âm thanh nổ đùng đường từ máy bắn đá khiến Locke giật mình, mí mắt giật liên hồi.
Nếu không tham gia trận công thành với nhân số mấy trăm nghìn người như này sẽ không thể tưởng tượng nổi khung cảnh xung quanh hoành tráng và ngoạn mục như thế nào, đạn đá liên tục được hất bay về trước, cự nỏ được phóng đi dày đặc, vô số mũi tên bay vọt qua đỉnh đầu binh lính. Được “tận hưởng” bóng mát dưới lớp mũi tên không phải là một chuyện vui vẻ.
Quân đội trực thuộc của Faustain, những binh sĩ của binh đoàn ba của quân đoàn Hùng Ưng đã công kích tới phạm vi của thành Otis, mặc dù hai vị Hầu tước không hề đánh giá cao binh đoàn ba của quân đoàn Hùng Ưng, luôn bị chỉ trích vì không nghe quản giáo, chiến lực thì hỗn tạp, rời rạc. Nhưng trong trận công thành chiến hôm nay, những đám binh lính này đã chứng tỏ bản thân, không phải tất cả bọn hắn đều vô dụng và kém cỏi như Hầu tước đại nhân đánh giá.
Là phe thủ thành, phạm vi tấn công của thủ vệ quân của thành Otis chiếm một địa thế cao hơn, khoảng cách cũng xa hơn nhiều so với phe địch nhân Faustain.
Các cung tiễn thủ thuộc binh đoàn ba Faustain còn chưa kịp rút tên ra thì mưa tên của Charlie đã từ trên trời trút xuống như mưa.
- Giơ khiên lên! Nâng khiên lên!
Các vị trung đội trưởng gào thét ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Binh đoàn ba mặc dù xếp hạng cuối cùng trong bốn binh đoàn của hu, nhưng dù sao cũng là một binh đoàn đã tham gia nhiều năm chiến tranh, mặc dù không thể nói là binh lính tinh nhuệ, nhưng phần lớn đều là cựu binh, ít nhiều cũng tích lũy được kinh nghiệm thực chiến.
“Soạt!”
“Soạt!”
“Soạt!”
Mỗi binh sĩ đều giơ cao chiếc khiên mang theo bên mình đưa lên phía trên đỉnh đầu, vừa đủ để chặn những mũi tên vô tình lao tới hoặc trúng tim hoặc trúng đỉnh đầu bọn hắn.
Đây là lần đầu tiên Locke quan chiến từ xa, có rất nhiều cảm khái.
Vị trí mà doanh đội của bọn hắn hiện đang ở là một nút giao trận địa giữa quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư.
Vị trí này rất là tuyệt vời, không chỉ là một ngọn đồi hơi dốc mà còn cách đủ xa thành Otis. Không cần phải lo lắng song phương tham chiến sẽ lan gần đến nơi này.
Locke thậm chí còn tự mình thử cầm cung tên, từ nơi này bắn ra mũi tên hướng tường thành, ngay cả khoảng cách một phần tư cũng không đến.
E là chỉ có đại vũ khí như máy bắn đá mới có thể ném ở cự ly xa như vậy.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca