Tuy nhiên, Cifi cũng không vạch trần, vị cường giả cấp Kỵ sĩ chính thức này là một người có suy nghĩ khác biệt, đối với chuyện công chúa và thường dân nảy sinh tình cảm không ủng hộ cũng không phản đối.
Nói cho cùng Cifi có ấn tượng tương đối tốt về Locke, một người bình thường đạt đến trình độ này quả thực rất hiếm có.
Ngoài ra, Cifi cũng nhờ khí huyết cảm ứng, phát hiện ra Angelina vẫn còn trong trắng, cho nên cũng không lo lắng quá nhiều.
Chuyện tình giữa thường dân và quý tộc tuy hiếm nhưng không có nghĩa là không có.
Mẹ ruột của Angelina, vị vương hậu đã qua đời chẳng phải cũng xuất thân là thường dân hay sao?
Dạo đó, nàng thậm chí còn được mấy vị đại quý tộc tài tuấn ở kinh đô theo đuổi, nhưng cuối cùng, quốc vương bệ hạ đã ôm được người đẹp về cung.
Tóm lại, nếu Locke muốn có tương lai với Angelina, nhiệm vụ cấp bách nhất hiện tại, chính là đạt được một danh hiệu quý tộc cao quý.
Bản thân Locke cũng vô cùng xem trọng chuyện làm tổ tông rạng rỡ này.
Cưỡi ngựa vung roi liên tục trong ba ngày, Locke cũng quay trở lại lãnh địa Kedozi.
Đêm đầu tiên hắn dành để thăm các nàng Grace, ngày hôm sau Locke mới trở lại Phong Diệp thôn.
- Chúng ta chuyển đến vương đô sống có được không?
Locke hỏi nhị lão.
Lão Locke sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu:
- Không đi! Sao tự nhiên lại muốn đến vương đô cơ chứ?
- Đúng đấy, tiền của con tuy cũng nhiều, nhưng đến vương đô cũng không biết là có đủ dùng hay không.
Tia cũng tán đồng, bà cho rằng Locke là bởi vì cảm thấy bản thân phát tài nên mới muốn định cư ở vương đô.
- Con sắp được sắc phong làm Kỵ sĩ danh dự rồi.
Locke nói luôn, hắn không muốn che giấu nữa.
Tẩu thuốc trong tay lão Locke không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, Tia che miệng lại kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời.
Ria là người tỏ ra bình tĩnh nhất, từ đầu đến giờ, nàng chỉ yên lặng nhìn Locke và lắng nghe hắn tường thuật, tựa như chính Locke còn hấp dẫn hơn những gì hắn đang nói.
Không biết phải mất bao lâu, lão Locke mới phản ứng lại.
- Thật sao? !
Từng thớ nếp nhăn trên khuôn mặt đỏ bừng, kích động hỏi Locke.
- Ừm!
Locke trịnh trọng gật đầu.
Tia bịt miệng không ngừng khóc, tất cả đều do quá kích động.
- Hôm nay ăn mừng một phen, chúng ta nhất định phải ăn mừng!
Lão Locke kích động tới độ nói năng không lưu loát.
- Đi lấy hai bình rượu đến đây, ta đi sau núi báo cho tổ tiên biết nhà chúng ta xuất hiện quý tộc!
Chuyện vui như này Tia không thể cấm lão Locke uống rượu được, ngược lại còn hoàn toàn ủng hộ.
Trong lúc vợ chồng già vẫn còn cao hứng không thôi, Locke bê một chiếc ghế đẩu ra ngoài cửa ngồi một mình.
Nói cho phụ mẫu biết mình sắp trở thành quý tộc cũng không phải là lỡ miệng, chỉ khi an trí nhị lão ở vương đô thành Flor, Locke mới có thể yên tâm đi theo Angelina đến đế quốc Omor.
Hắn không thể buông bỏ tình cảm gia đình mà chạy theo tình yêu một cách mù quáng được, Locke đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu.
Cuộc sống ngày ngày làm bạn với đồng ruộng hoa màu, nhàn hạ tới phát chán, hắn có chút không thích nghi.
Từ năm 14 tuổi đến nay, Locke mỗi ngày đều chiến đấu với tử thần, chưa hề dừng lại.
Locke không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, nhưng hắn chắc chắn rằng sẽ không kết thúc cuộc đời mình ở Phong Diệp thôn nhỏ bé này.
Ria không biết từ lúc nào đã đi ra khỏi phòng, bàn tay lạnh giá đặt trên vai Locke.
Tỷ đệ họ thường không cần giao lưu nhiều, nhưng vẫn luôn có thể đọc được suy nghĩ của nhau.
…
Một tháng sau, đại quân của Faustain ở Charlie xa xôi cuối cùng đã trở về đất nước một cách có trật tự theo lệnh của Hoàng tử Kensell.
Tất nhiên, tại thời điểm này không còn sự phân biệt giữa Charlie và Faustain nữa, bởi vì bây giờ tất cả đều là lãnh thổ của Faustain.
Có thể nói tam đại quân đoàn đã di chuyển từ phía đông Faustain đến trung bộ Faustain.
Trong quá khứ, lãnh thổ của Charlie, ngoại trừ một phần nhỏ được chia cho vương quốc Karaman, còn lại đều là các tỉnh mới của Faustain.
Tổng cộng chia làm ba tỉnh, danh xưng các tỉnh vừa mới được Nghị Viện quý tộc và Trưởng Lão Viện thông qua một tháng trước, cuối cùng đóng ấn đại diện cho vương quyền.
Cùng với sự trở lại của tam đại quân đoàn, vô số quý tộc đắc thắng trở về, mài đao xoèn xoẹt, chuẩn bị thưởng thức chiếc bánh gato sắp được phân phát cho mình.
Trong tòa thành ở lãnh địa Kedozi, Lãnh chúa Kedozi đang thử một số bộ lễ phục may vá cầu kỳ được vương đô gửi đến.
- Nàng nghĩ ta mặc chiếc này thế nào?
Lãnh chúa hỏi vị phụ nhân dung mạo xinh đẹp vẫn đang bận bịu chỉnh lý ống tay áo cho mình, đây là thê tử của hắn, cũng là mẫu thân của Barton.
Vị phu nhân kia còn chưa kịp lên tiếng, một vị khác ăn mặc sang trọng quyền quý hơn đã đứng bên cạnh trả lời hộ:
- Đương nhiên là đẹp rồi, những món này đều là do ta đích thân tới vương đô chọn mà.
Đây là chính thê của Lãnh chúa Kedozi, một trong mười mấy con gái của Hầu tước Sandrew, cũng là mẫu thân của Zoro.
Vị phu nhân xinh đẹp bị chính thê cướp lời không hề tỏ ra bất bình, chỉ lặng lẽ vuốt nhẹ vạt áo cho Lãnh chúa.
Lãnh chúa cuối cùng cũng mặc xong lễ phục, xoay vài vòng trong gương, khuôn mặt lộ rõ sự hài lòng, quả không hổ là tiểu thư của gia đình Hầu tước, con mắt chọn đồ cũng ở tầm khác biệt.
- Tới lúc đó ai sẽ cùng ngài lên vương đô?
Phu nhân ăn mặc sang trọng hỏi.
Vị tiểu thư này điểm gì cũng tốt, dung mạo xinh đẹp, ăn nói tao nhã, xuất thân lại vô cùng cao quý, nếu không Lãnh chúa sẽ không chọn nàng làm chính thê, duy có một điều hơi nhỏ nhen, luôn so bì với phu nhân còn lại.
Cũng may “vợ cả” là người hiểu chuyện, nàng và Lãnh chúa Kedozi là thanh mai trúc mã từ thời thơ ấu, sau khi kết hôn với Lãnh chúa Kedozi nàng bị tước bỏ thân phận vợ cả, đành chịu thiệt thòi trở thành nhị phu nhân, ấy thế mà không tranh không đoạt khiến Lãnh chúa đặc biệt hài lòng.
- Còn ai nữa chứ? Đi cùng nhau! Cả gia đình chúng ta sẽ đi cùng nhau.
Lãnh chúa Kedozi lên giọng.
Đại phu nhân nghe vậy không tranh luận gì, Lãnh chúa Kedozi là nhất gia chi chủ, nàng ta dù có là con gái của Hầu tước, nhưng khi đã gả đi thành người của Kedozi, chỉ có thể tuân theo quyết định của Lãnh chúa Kedozi. Cũng chính nhờ tính cách mị lực khi thì cường thế, khi thì anh minh của Lãnh chúa mới chinh phục được nàng dạo đó.
- Vậy trong lãnh địa…
Nhị phu nhân lúc này mới lên tiếng, không giống như đại tiểu thư một lòng tranh giành ân sủng, nhị phu nhân càng quan tâm đến việc hỗ trợ Lãnh chúa xử lý công việc trong lãnh địa hơn, có thể nói nàng là một hiền thê, một hậu phương vững chắc đúng nghĩa.
- Để lão quản gia John xử lý là đủ rồi.
Lãnh chúa Kedozi chỉnh lại cà vạt nói.
John là một quản gia kiệt xuất, ngoài sức mạnh đáng nể, kỹ năng quản lý cũng vô cùng ưu tú.
Phong Diệp thôn đêm nay có chút khác xưa, từng nhà đèn đuốc sáng trưng.
Trong thôn chật ních người, đứng ở đâu thôn vẫn là trấn trưởng trưởng lão Billy và lão trưởng thôn của Phong Diệp thôn.
Tin tức về việc Locke sắp được phong tước Kỵ sĩ không biết đã được lão Locke “vô tình” tiết lộ từ lúc nào, khiến cho cả làng, ồ không, cả thị trấn đều hay tin.
Cùng với lời khẳng định của những binh sĩ khác, làm cho toàn bộ thị trấn khai thác mỏ sôi lên sùng sục.
“Đây là vị quý tộc đầu tiên xuất thân từ thị trấn khai thác mỏ, không hãnh diện sao được!”
Lão Billy nấc lên một tiếng, trong hơi thở nồng nặc mùi rượu. Có một rồi sẽ có hai, nói không chừng tương lai sẽ từ nhà mình mà ra ấy chứ. Hắn vừa cười tủm tỉm vừa nghĩ.
Ngoại trừ những nhân vật nổi tiếng trong trấn, còn cả những người ngoài trấn đến chúc mừng, mà gia đình lão Locke mấy ngày nay chính là tiêu điểm.
Có lẽ lão Locke không vô tình lỡ miệng, mà là cố ý làm vậy.
Locke chỉ uống vài chén với một số binh lính mà hắn quen biết, sau đó trốn ra ngoài làng để yên thân.
Vào ban đêm, con sông nhỏ ngoài thôn lặng lẽ chảy, Locke ngồi bên bờ chán nản nghịch ném đá, nước bắn tung tóe như hoa nở trên mặt sông.
Trước kia gia đình khó khăn không ai giúp đỡ, hiện tại phát tài nổi danh, thiên hình vạn trạng thân thích từ đẩu đâu đều mò tới. Vừa rồi còn có hẳn một nam nhân ba mươi tuổi gọi Locke là thúc thúc, người này từ Lạc Hà trấn tới, cách thị trấn khai thác mỏ hơn một trăm dặm, hắn thực sự không hiểu làm thế nào người kia đưa được cả gia đình đủ vợ đủ con đến đây.
Điều khiến người ta không nói nên lời nhất chính là lão Locke phải lôi hẳn cuốn gia phả để ở góc nào đó trong nhà, tìm kiếm thật lâu mới té ngửa, gia hỏa này thế mà thật sự là cháu trai của Locke, mà lại quan hệ huyết thống giữa hai nhà cách nhau đã lâu, những năm thế hệ chứ đâu có gần.
Cái cách gã đó khúm núm xum xoe gọi Locke bằng thúc thúc, khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, cho nên Locke phải nhanh chóng rời đi, để lão Locke tiếp đãi cái tên thân thích xa tận mấy đời kia.
Nghe nói quý tộc rất coi trọng huyết mạch gia tộc, Locke tự hỏi sau khi trở thành Kỵ sĩ, liệu hắn có phải tiếp nhận hết những thân thích nịnh bợ đến tìm chỗ dựa này hay không.
Những người họ hàng ở thị trấn khai thác mỏ, Locke vẫn phải nhận, dù sao mấy hộ đó ở gần, lại cũng có chút giao tình với nhà hắn, về phần những người khác thì… Locke lại nghĩ đến nam nhân kia, rùng mình ớn lạnh một cái, thôi cút được bao xa thì cút, hắn không quan tâm.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca