Locke đang suy nghĩ bỗng Kane và Hans cầm hai bình rượu đến tìm hắn.
- Mọi người đều đang tìm ngươi, trấn trưởng còn muốn ngươi trực tiếp lên phát biểu đấy.
Hans đặt mông ngồi xuống bên phải Locke, đưa cho hắn một bình rượu.
- Không đi!
Locke cầm lấy bình rượu, ngẩng đầu khó chịu nhấp một ngụm. Mặc dù rượu này không thơm bằng rượu mạch do Akano nấu, nhưng có vị riêng, cũng đáng để thưởng thức.
- Sao thế?
Kane ngồi ở phía bên kia của Locke, cũng nhấp một ngụm tò mò hỏi.
Locke không trả lời, chỉ thỉnh thoảng uống một ngụm rượu trong tay.
Thấy vậy, Kane và Hans cũng không nói gì, chỉ cầm bình rượu lên và uống với Locke.
Chẳng bao lâu sau bình rượu trong tay cũng được uống cạn, Locke hai má ửng hồng, hắn không dùng đấu khí thanh tẩy rượu, vốn tửu lượng không tốt nên Locke giờ đã có vài phần say.
Hắn ném bình rượu trong tay đi, nhìn chằm chằm vào mặt sông phản chiếu ánh trăng tròn, hồi lâu mới cất lời:
- Không biết lần sau các huynh đệ ta hội ngộ là khi nào!
Kane cùng Hans nghe xong, sắc mặt trầm xuống, Hans một ngụm uống cạn bình rượu trong tay rồi bắt chước Locke ném bình rượu đi. Kane uống hai hớp rượu, sau đó ngừng uống, đặt chai rượu bên cạnh, thả người nằm ngửa trên bãi cỏ cạnh bờ, hai tay gối đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Cả ba chìm vào im lặng.
Bầu trời đêm tĩnh mịch khiến cho tiếng côn trùng xung quanh như được khuếch đại lên mấy phần, ba nam nhân trưởng thành cứ thế nằm sóng vai cùng nhau như những đứa trẻ.
- Lần này ta ra đi, có khả năng sẽ không trở về.
Locke là người đầu tiên phá vỡ không khí yên lặng.
- Đầu tiên là đến vương đô của vương quốc thành Flor, sau đó đến đế quốc Omor, sau đó nữa ta cũng không biết mình sẽ đi đâu...
Locke nói qua tình hình.
Kane và Hans im lặng lắng nghe. Hans không thể đi cùng Locke, gia đình vừa mới đính hôn cho hắn vào tháng trước, là một tiểu thư khuê các của một gia đình nào đó trong thị trấn, chỉ đợi ngày lành tháng tốt là thành hôn.
Kane cũng vậy, sinh ra là cô nhi ăn mày, mấy năm nay chơi bời lang thang cũng đủ lâu rồi, nên tìm một chốn để về.
Ria không ưng hắn, Kane cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra điều đó, hai tháng qua hắn cũng ít xuất hiện trước mặt Ria, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn.
Hắn dự định ở lại Phong Diệp thôn khoảng 2-3 năm, sau đó sẽ phiêu lưu đi tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình.
- Hai năm nữa, ta sẽ đi tìm ngươi.
Kane tiếp lời.
- Đừng!
Locke ngăn lại.
- Ngươi có biết Faustain cách đế quốc Omor bao xa không? Với thực lực của ngươi, ta chỉ sợ ngươi chết trên đường ấy chứ!
Không phải Locke bắn tiếng để dọa người, mà sự thật chính là như vậy. Lộ trình giữa vương quốc Faustain và đế quốc Omor cách nhau hẳn ba vương quốc, trên đường đi qua mấy quốc gia khác nhau như thế, nếu như không đi theo đội, rất khó để đi đến đích an toàn.
Trừ khi hắn có thực lực Kỵ sĩ thực tập cao cấp mới có thể một mình đối phó với các loại trường hợp khẩn cấp, huống chi Kane hiện giờ con chưa tu tập đấu khí.
- Ta sẽ trở lại!
Locke nói chắc nịch.
- Năm năm nữa.
Hans và Kane nghe thấy con số này bỗng cười khổ trong lòng, năm năm ư, đời người có mấy lần năm năm cơ chứ?
Do khoảng cách xa xôi giữa Faustain và đế quốc Omor gây ra sự bất tiện, từ thành phố Flor xuất phát, đoàn xe phải mất bốn tháng mới đến được đế quốc Omor, vì vậy, khả năng Angelina giữa quá trình du học trở về quê hương là rất khó xảy ra.
Trong đó, khóa học của một vị Ma pháp học đồ thường là năm năm.
Một chai rượu nữa được khui ra, cả ba người họ tiếp tục say sưa, chỉ có cách dùng men gây tê bản thân, nỗi sầu của sự ly biệt mới giảm đi một chút.
Không biết uống bao lâu, những bình rượu mà Hans mang tới đều cạn sạch, lúc này cả ba đã say khướt, đang tay người nọ nắm chân người kia, không chút để ý đến hình tượng mà tụ lại thành một chỗ, say sưa chuyện trò bên bờ sông.
…
Đầu Locke đau như búa bổ, hắn liều mạng mở mắt ra, một bàn chân bốc mùi thum thủm đặt ở chóp mũi Locke, sau một hồi mê mang, Locke vội vàng lấy tay hất bàn chân bốc mùi kia ra, nó là của Hans, tên này giờ đang ôm chặt lấy Kane, không biết miệng đang lảm nhảm nói cái gì.
Locke phải mất một lúc mới rút được tay chân mình ra khỏi hai huynh đệ kia, đứng dậy lắc lắc cái đầu vẫn còn hơi nhức.
Một trận gió thổi qua, Locke rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.
Đêm khuya, vạn vật đều tĩnh mịch, ngay cả côn trùng trên cành cây cũng đã rục rịch về tổ đi ngủ.
Dùng nước sông mát lạnh rửa mặt để tỉnh táo lại, rồi quay người đá hai tên Kane và Hans dậy nhưng cả hai đều bất động, không có ý tỉnh lại, Locke cũng mặc kệ bọn hắn, dù gì cũng là tố chất thân thể lăn lộn mấy năm trong quân doanh, ngủ ngoài trời một đêm, không thể chết cóng được.
Hắn loạng choạng đi về phía thôn, Locke có thể dùng đấu khí vận hành huyết dịch, ép hết chất cồn ra ngoài, nhưng hắn không làm như vậy, hắn muốn ghi nhớ đêm khó quên này, ngày mai gia đình hắn sẽ khởi hành lên đường đến vương đô Flor rồi.
Giờ này ở trong thôn vẫn còn vài tiếng nói chuyện phiếm vang ra, Phong Diệp thôn quá nhỏ, đột nhiên có nhiều người đổ tới, cho nên không đủ chỗ an trí cho tất cả mọi người, nhiều người chỉ có thể ngồi ở ngoài sân, ngồi thì chẳng ngủ được, thôi thì trò chuyện cho qua thời gian vậy.
Tất cả mọi người nhìn thấy Locke tới gần đều thận trọng vấn an, rất mực khiêm tốn giống như Locke năm đó đối với Zoro thiếu gia, mặc dù say khướt, nhưng loại cảm giác này làm cho Locke rất hài lòng, trong lòng bỗng nảy mầm một dục vọng khó tả.
Locke mỉm cười xã giao đáp lại mọi người dân chào đón mình, sau đó đi về phía sân nhà mình, bỏ lại phía sau một nhóm người thì thầm thảo luận sôi nổi về giọng nói của hắn.
Vừa mới tới gần sân, còn chưa kịp gõ cửa, trong sân đã truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ, hình như có người đang khóc thút thít, thanh âm rất nhỏ.
Ở ngoài cửa chóng mặt lắng nghe hồi lâu, Locke đột nhiên nhận ra là tiếng tỷ tỷ đang khóc, mặc kệ tiếng cãi cọ ầm ĩ như ruồi vo ve, Locke dùng sức đá tung cửa ra, ngay cả bản lề cũng bị bẻ gãy.
Tiếng đạp cửa đột ngột khiến nhóm người đang tranh cãi trong sân bừng tỉnh, một người đàn ông trông như cây sào tre gầy guộc đang đắc ý nắm lấy vai Ria, bên kia cũng là một người đàn ông cao gầy có vẻ là phụ thân người kia cùng một phụ nữ trẻ liên tục nói điều gì đó với lão Locke và Tia, Locke chỉ mơ hồ nghe thấy “Con trai ta và con gái của nhị lão là một cặp trời sinh…” đại loại vậy.
Những kẻ được coi là “thân thích” bên cạnh cũng ra tay giúp đỡ, nói thêm vào đôi ba câu, cố gắng thuyết phục Lão Locke và Tia đồng ý hôn sự, khiến nhị lão lo lắng nhảy dựng lên, bọn họ đưa tay ra nhưng không thể kéo được con gái về bên cạnh.
- Các ngươi làm phản đấy à?!
Locke hô lớn một tiếng, cũng do có chút hơi men trong người, hắn vô tình dùng một chút đấu khí, thanh âm lớn đến mức đánh thức cả thôn.
Những người trong sân là người đầu tiên chịu đòn, mọi người đều bị tiếng hô đột ngột làm cho kinh hãi, lão Locke và Tia nhân cơ hội chạy đến bên cạnh con gái.
Nhưng nhanh hơn bọn họ chính là Locke. Chân phải cơ bắp chuyển động rất nhanh, trong nháy mắt đã đến bên cạnh nam nhân gầy guộc kia, dùng một cú đấm thẳng vào xương sườn bên phải của hắn, dùng lực thập phần mạnh mẽ. Gã đó giống như một con diều bị đứt dây, không khác gì đôi đũa bị bẻ đôi, phun ra một ngụm máu chứa nội tạng, lăn sang một bên, không biết còn sống hay đã chết.
Mọi người trong sân kinh hãi hét lên, phụ mẫu của gã nam tử người gầy mỏng như tờ giấy kia nhanh chóng chạy đến bên con trai họ, lo lắng nhìn hắn đang hôn mê.
Động tĩnh trong sân nhà Locke đều bị cả thôn nghe thấy, một lát sau, mọi người vội vàng chạy tới, tò mò nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Hai kẻ ngủ bên bờ sông ngoài thôn là Kane và Hans nghe thấy đầu tiên và cũng chạy tới rất nhanh, cả hai đều cầm trường kiếm xông vào, theo sau là vô số binh lính cầm kiếm, tiếng hô phẫn nộ của Locke, bọn họ đều nghe thấy.
Mấy chục binh lính bao vây những người trong sân, mặc dù họ không mặc áo giáp, nhưng những thanh kiếm lạnh lùng và ánh mắt như đang nhìn người “sắp” chết của những binh sĩ đó khiến những người bị vây quanh sợ hãi đến mức khóc không thành tiếng, không ngừng giải thích, cuối cùng còn phải gọi lão Locke và Tia tới biện hộ giúp.
Ầm ĩ một phen, Yorkshire lúc sau cũng phải nhảy vào, hắn lạnh lùng liếc nhìn những người trong sân, sau đó nhìn gia đình Locke vẫn đang an ủi Ria bèn nói với đám binh lính:
- Đưa hết bọn họ đi!
Một nhóm binh lính rời sân cùng với những người được gọi là “người thân” của gia đình Locke.
Yorkshire đại thúc thị ý với lão Billy một cái, trấn trưởng hiểu luôn bèn hô to cưỡng ép tất cả người dân trật tự rời đi.
Ngay lúc Locke nắm lấy tay Ria để an ủi, nàng đã ôm chặt lấy Locke không chịu buông ra.
Nhị lão Locke và Tia cũng thấy bất lực trước đôi tỷ đệ kỳ lạ này.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca