- “Đế quốc thượng hạ ba nghìn năm” thì sao?
Một giọng nữ ngọt ngào từ phía sau truyền đến, Locke quay đầu lại nhìn bèn thấy Ailian, ngày đó gặp nhau ở nhà ăn.
Sau ngày hôm đó, hai người có gặp nhau trong khuôn viên trường vài lần, nhưng đều chỉ là xã giao, Locke đối với nàng chỉ giới hạn ở việc biết tên là Ailian.
Locke cau mày, vừa rồi hắn dự định chọn “Luận kỹ năng cưỡi ngựa và thực chiến”.
- Ta đăng ký “Đế quốc thượng hạ ba nghìn năm”, là bằng hữu, ngươi cũng nên tham gia cùng khóa học giống ta chứ nhỉ?
Ailian khoanh tay lại nhìn Locke.
Thôi thì Locke cũng dành chọn khóa học đó, hắn lấy ra quyển “Đế quốc thượng hạ ba nghìn năm”, sau đó đến thư viện đăng ký.
Nhìn thấy Locke lựa chọn giống mình, Ailian mỉm cười.
- Ngươi không phải người Omor đúng không?
Ailian đi theo sau Locke.
- Ừm!
- Ta nghe giọng ngươi không giống lắm.
- Ngươi là người ở đâu?
- Faustain!
- Ồ, Faustain ở chỗ nào?
- …
- Này, này, này, đừng đi, cùng nhau ăn cơm đã.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, sau lưng Locke lại có thêm một “cái đuôi”.
Vào buổi tối, sau khi cáo biệt nhóm người Henry, Locke lên xe ngựa ngoài cổng trường.
Angelina đã sớm chờ ở trong xe ngựa, không biết phân viện Ma pháp sư này an bài kiểu gì, Locke luôn cảm thấy Angelina nhàn nhã hơn hắn nhiều.
- Tối nay lại cần nàng bổ túc môn “Giản lược ma pháp và đấu khí” một lần nữa.
Locke nói rồi dựa lưng vào ghế sau xe ngựa, thoải mái duỗi người một cái.
Lớp học bắt đầu đã được một tuần, Locke không ngờ rằng khai giảng những tiết học đầu tiên sẽ phải học văn hóa, môn “Toàn giải văn tự Đế quốc Omor” còn đỡ, hắn dù sao cũng đã có nền móng cơ bản, có Grace dạy kèm cho hắn, cũng có thể miễn cưỡng theo kịp.
Nhưng mà môn “Giản lược ma pháp và đấu khí” hoàn toàn khiến Locke bất lực, chỉ có phân khúc giải thích về đấu khí hắn còn hiểu được, còn đâu về nguyên lý thâm sâu và pháp tắc ứng dụng cơ bản của ma pháp, Locke hoàn toàn không hiểu.
Angelina đã dạy kèm cho hắn ba ngày, nhưng tốc độ tiếp thu kiến thức của Locke vẫn là chỉ mới dừng ở nội dung cơ bản nhất trong tiết một.
Locke thậm chí còn đoán theo chiều hướng không mấy tích cực, phải chăng Angelina đặc biệt báo danh khóa học này để khiến Locke không thể rời xa nàng được.
Locke đã không thể đến gặp Grace trong bốn ngày liên tiếp vì còn bận tìm Angelina dạy kèm vào buổi tối, Akano thậm chí còn đáng thương hơn, trong một tháng này, số đêm được ở chung với Locke đếm trên đầu ngón tay.
Ngày mai khai giảng “Đế quốc thượng hạ ba nghìn năm”, Locke hy vọng có thể nghe hiểu được. Locke lấy tay gõ nhẹ vào đầu, về lớp huấn luyện Kỵ sĩ, buổi học đầu tiên sẽ được tổ chức vào tuần sau và Locke đã nhanh chóng báo danh môn cưỡi ngựa.
Sáng sớm hôm sau, Locke đến lớp học của Học viện Kỵ sĩ nghị lực từ rất sớm.
Còn một tiếng nữa mới bắt đầu vào tiết, nhưng đã có rất nhiều người ngồi kín trong lớp, ba hàng đầu tiên đều đã bị chiếm kín chỗ.
Cầm quyển sách giáo khoa nặng trịch như cục gạch, Locke ngồi ở hàng thứ tư bên trái, đối mặt với giáo viên trên bục giảng, hiệu quả nghe giảng so với những vị trí khác quả nhiên tốt hơn một chút.
Locke vừa lật giở trang sách, bỗng một mùi hương phụ nữ xẹt qua chóp mũi, hóa ra là Ailian không mời mà tới, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Locke.
Locke không xa lạ gì với loại nước hoa này, nó là loại nước hoa yêu thích của Akano, là nước hoa khá rẻ tiền ở Princeton. Mặc dù Locke rất hào phóng, đưa cho Akano rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng người phụ nữ xinh đẹp này rất biết tiết kiệm và chưa bao giờ tiêu tiền bừa bãi, chọn quần áo không giống Grace và Angelina, phải là chất lượng tốt mới mua, còn nàng ta phải nhìn giá trước, giá rẻ mới xuống tiền.
Thế mà cái loại nước hoa có tên “Thanh Tân Chi Lộ” hạ cấp đó cũng tiêu tốn của Akano năm đồng Mor vàng, đủ để nàng xót ruột một thời gian dài.
Locke bị những hàng chữ Omor dày đặc trong sách giáo khoa làm hoa mắt chóng mặt, có điều hắn vẫn tận lực đọc và đọc, dù sao còn hẳn một giờ rảnh rỗi trước khi vào lớp, hắn không thể lãng phí thời gian được, có thể đọc hiểu càng nhiều càng tốt.
Ngược lại, nữ nhân Ailian bên cạnh vô cùng nhàn nhã, chẳng hiểu từ đâu lấy ra một hộp trang điểm sau đó tô điểm trong lớp học hết sức tự nhiên.
Học viện Kỵ sĩ khác với phân viện Ma pháp sư, ở đây nam nhiều hơn nữ, mỗi khi xuất hiện một nữ Kỵ sĩ đều được rất nhiều nam Kỵ sĩ nhìn theo chằm chằm, Ailian vừa bước chân vào lớp đã thu hút ít nhất 1/5 số người trong lớp, thế mà điều làm đám người kia nóng mắt hơn, chính là nhìn thấy nàng chọn ngồi cạnh Locke có ngoại hình chẳng mấy nổi bật, khiến nhiều học viên nam còn lại phải thở dài, ôi chao, lại một bông hoa thơm sắp thuộc về kẻ khác.
Mãi cho đến gần đây Locke mới biết Ailian cũng là một nữ Kỵ sĩ, có điều Locke cũng không cảm thấy nàng mạnh, thậm chí hắn còn cảm thấy cùng năm với mình không có mấy người có thực lực, học viên năm hai mạnh nhất chỉ là Kỵ sĩ thực tập sơ cấp.
Có lẽ là do dáng vẻ loay hoay đọc sách của Locke đã hấp dẫn Ailian.
- Nếu như đọc không hiểu, ta có thể dạy cho ngươi.
Ailian tùy ý nói, thân là người gốc Omor, thêm vào gia giáo trong nhà từ nhỏ rất tốt, đọc một tập tài liệu viết hoàn toàn bằng ngôn ngữ Omor không phải là chuyện khó.
Locke cũng không khách khí.
- Đoạn này có nghĩa là gì?
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một dòng nào đó trong sách giáo khoa.
- Ồ, đoạn này diễn giải vào năm thứ 867 của lịch Omor, Alexander VII đã đồng ý yêu cầu của Tháp Thánh và thành lập ba học viện Ma pháp sư trong đế quốc; năm thứ 945, Alexander VII tiếp tục phê duyệt đề xuất thành lập bảy học viện Kỵ sĩ trong đế quốc…
Locke chỉ vào một chuỗi ký tự trong ngoằn ngoèo giống như nòng nọc, lẩm bẩm “Tháp Thánh...”, sau đó chỉ vào nửa sau của đoạn văn, lại là một chuỗi văn tự hắn chưa từng thấy qua, “Điện đường Kỵ sĩ”…
Thấy Locke ở nơi đó lẩm bẩm một mình, Ailian cũng mặc kệ, nàng hiện đang chú ý tới đoạn khác ở trong sách giáo khoa.
- Vị đại đế Alexander VII kia rốt cuộc là bao nhiêu tuổi nhỉ? Hai sự kiện cách nhau gần tám mươi năm, thế mà vị Hoàng đế bệ hạ đó vẫn còn tại vị cơ đấy!
Locke không có hứng thú quan tâm hoàng đế sống bao nhiêu tuổi, hắn vẫn đang nghiền ngẫm hai từ vựng mới học được này.
- Vị Hoàng đế nhiệm kỳ trước tại vị chỉ nắm quyền 50 năm đã thoái vị rồi.
Ailian vẫn đang vô cùng cảm khái.
Không lâu sau, một lão giả râu bạc, khom người chậm rãi bước lên bục giảng, trong phòng học đã chật kín, xem ra học sinh chọn môn này cũng không ít.
Vào lúc lão giả đứng lên bục giảng, tiếng ồn ào trong lớp học đột nhiên im bặt, đã đến đây đi học không có kẻ nào ngốc, nếu họ bị đuổi khỏi lớp học hoặc thậm chí bị trục xuất khỏi học viện vì không tôn trọng giáo viên của mình, cả đời này có lẽ sẽ không thể ngóc đầu lên được.
- E hèm, ta là Kesma, các ngươi có thể gọi ta là giảng viên Kesma, sau đây ta sẽ kể cho mọi người nghe về lịch sử của Đế quốc Omor kể từ khi thành lập đến nay...
Lão giả mặc dù đã có tuổi nhưng giọng nói vẫn trong, nhấn nhá từng chữ rất có dụng ý, cho nên mỗi một câu Locke đều có thể hiểu đại khái.
Theo lời kể của giảng viên Kesma, Locke chuyển sang chương tương ứng trong sách giáo khoa để tiện việc theo dõi.
- Ồ chẳng ngờ vị giảng viên này là quý tộc!
Ailian tới gần nhỏ giọng nói với Locke, trong lúc nói nàng ta còn cố tình phả hơi nóng truyền vào lỗ tai khiến hắn rùng cả mình, trong thoáng chốc hắn đã quên luôn giảng viên vừa rồi nói cái gì.
Locke lườm Ailian tỏ vẻ giận dữ, sau đó quay đầu và phớt lờ nữ nhân đó.
Các tiết học trong ngày ngày đã kết thúc, Locke thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
- Này Locke, có muốn uống chút gì không?
Cách đó không xa, Henry đi tới hỏi.
Môn tự chọn của Henry không giống của Locke, cho nên buổi sáng hai người không ngồi cùng lớp, buổi chiều vào giờ tự học mới gặp nhau.
Locke vẫn luôn muốn đến thư viện tự học, bởi vì ở đó môi trường tốt, có thể tham khảo rất nhiều sách, đáng tiếc điểm tích lũy của hắn không đủ, cũng không biết làm sao để tích điểm, cho nên tạm thời không thể đi thường xuyên, mỗi lần đến đều vội vàng mượn sách xong đi ra, không dám ngồi lâu.
- Thôi, ta phải về nhà đây.
Locke từ chối, đại bộ phận những lần hẹn nhóm của Henry đều mời học sinh giống bọn hắn, phần lớn là cùng khối, Locke đã từng tham gia một lần và không có hứng thú.
Mà lại, niềm vui của bọn họ chủ yếu là tuyển tú cô nương, mấy nàng của Locke còn chưa đủ ăn, sao có thể phí sức vào những bông hoa dại ven đường.
- Cũng phải nha, ai bảo ngươi có một vị hôn thê xinh đẹp như hoa cơ chứ!
Henry hâm mộ nói.
Việc Angelina là vị hôn thê của Locke, người trong nhóm bọn họ đều biết, mà người thật cũng đã gặp rồi, không chỉ xinh đẹp mà còn là Ma pháp học đồ, cưới về cũng mát mày mát mặt.
May là bọn họ còn chưa biết chuyện Angelina là công chúa, nếu không đoán chừng sẽ còn chấn kinh hơn nữa.
Ngoài cổng trường, chiếc xe ngựa chờ hắn và Angelina đã dừng ở đó, nhưng hôm nay, Angelina không ngồi trên xe ngựa mà đứng bên cạnh xe, xung quanh là nhóm tỷ muội mới quen trong trường.
Trong đó, Locke chỉ biết một người, chính là mỹ nữ tóc đỏ tên Jokin, cũng bởi thân hình của nàng ta quá bốc lửa cùng khuôn mặt rất nét, khiến Locke có ấn tượng mạnh.
- Cuối tuần này mở tiệc, chàng có đi không?
Angelina kéo Locke thấp giọng hỏi, nàng biết Locke không thích những buổi tụ hội trong giới quý tộc.
- Ôi dào, quan tâm tới hắn nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng chỉ là vị hôn phu, có phải là người cuối cùng hay không còn chưa chắc!
Cô nương tên Jokin này có tính cách nóng nảy hệt như màu tóc và dáng người của nàng ta, không nói gì thì thôi, nói câu nào là khiến người ta cứng họng câu ấy.
Locke liếc mắt nhìn Jokin một cái.
- Đi, sao mà không đi, ta gần đây vừa vặn có nhiều thời gian, đang rảnh quá không biết làm gì đây.
- Vậy thì tốt.
Angelina khẽ thở phào một hơi, nàng thật lòng hy vọng Locke có thể hòa nhập vào giới quý tộc, đây cũng là vì cân nhắc cho tương lai của bọn họ sau này.
- Vị này là Diene phải không, xin chào, Angelina thường nhắc về nàng với ta.
Locke xoay người đưa tay về hướng một nữ nhân có mái tóc dài màu xanh nhạt, dung mạo ôn nhu.
- Xin chào.
Nữ tử sững người một lúc, sau đó đưa tay ra đáp lễ.
Đôi bàn tay Diene nhỏ nhắn mảnh khảnh, mềm mại đáng yêu.
Trong đám tỷ muội mà Angelina mới quen có rất nhiều nữ nhân, xinh đẹp nhất là Angelina, Jokin và Diene. Locke không thích tính cách của Jokin lắm, nhưng đối với tiểu cô nương dịu dàng Diene lại rất có hảo cảm, dù trước đây chưa từng tiếp xúc hay trò chuyện cùng.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca