Sau năm ngày học văn hóa liên tục, đầu óc của Locke đã rơi vào trạng thái hỗn độn, nhớ nọ quên kia.
Locke đột nhiên hoài niệm thời gian chiến tranh năm đó, hắn thà ra chiến trường liều mạng còn hơn ngồi trong lớp đọc đống sách giáo khoa khó hiểu như bây giờ.
May là cái nhịp điệu học hành được chậm lại sau khi thứ bảy và chủ nhật đến, để Locke có vài ngày thích ứng.
Từ khi thành lập Học viện Hoàng gia Princeton đến nay có quy định học sinh mỗi tuần có hai ngày nghỉ ngơi, cuối mỗi tháng thậm chí còn có năm ngày nghỉ phép.
Tuy rằng còn chưa tới ngày nghỉ trong tháng, nhưng hôm nay chính xác là thứ bảy, Locke cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi một chút.
Ngồi trong xe ngựa, bên cạnh là Angelina mặc lễ phục chỉnh tề, hai người Locke hôm nay sẽ đi dự tiệc.
- Lát nữa qua phố Justin đón Diene nhé!
Angelina chỉ điểm đến cho hộ vệ.
Locke chỉnh lại gối đầu trên đệm trong xe ngựa bắt đầu ngủ gà ngủ gật, sau một tuần bận rộn, cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ ngơi một phen, nếu không phải hôm ấy bị nữ tử Jokin đó khích tướng, có lẽ hôm nay hắn đã ôm Akano ngủ ngon cả ngày rồi.
Mà quả thực không có cách nào giúp cơ thể hồi phục tốt hơn bằng một giấc ngủ ngon.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, đường phố ở Princeton rất bằng phẳng, được lát bằng sỏi vụn cách tân, không chỉ có tính thực dụng mà còn dùng để trang trí, chỉ ngắm không thôi cũng thích mắt.
Công chúa nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa, một tia nắng chiếu lên mặt hắn, Locke thoải mái lật người.
- Lát nữa Diene vào cùng đấy, ngươi ngồi hẳn hỏi, đừng có dọa người ta.
Angelina lấy tay nghịch mái tóc xám của Locke, dịu dàng nhắc nhở.
- Ta biết rồi.
Locke điều chỉnh lại tư thế, đưa nửa người dựa vào đùi Angelina, sau đó vòng một cánh tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của nàng.
Angelina không thèm để ý hàng động trẻ con của Locke, chỉ nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại cánh tay có phần đi xuống quá eo của mình, dù sao cái cảnh tượng ấm áp quan tâm nhau như thế này vẫn luôn là điều khiến nàng hạnh phúc.
Một lúc sau, thanh âm của hộ vệ từ bên ngoài xe ngựa truyền đến:
- Tiểu thư, chúng ta tới rồi!
Sau khi bắt đầu đi học, Angelina ra lệnh cho các thị vệ gọi nàng là “Tiểu thư”, cách gọi tôn quý là “Công chúa” chỉ khi gặp mặt riêng tư mới cần. Cho nên hiện tại bạn học của nàng, ngoại trừ mấy người có quan hệ rất tốt, phần còn lại không ai biết Angelina là công chúa của một quốc gia.
Angelina lập tức ngồi thẳng dậy, chỉnh lý lại y phục bị Locke làm cho hơi nhăn nhúm, Locke cũng thẳng eo, ngồi ở một bên xe ngựa.
Xong xuôi Angelina vuốt váy xuống xe đón Diene, Locke đi theo sau.
Hầu hết những người sống trên phố Justin đều là những phú thương và tiểu quý tộc giàu có, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được hầu như tất cả những người đi lại trên đường đều đeo trang sức sáng lấp lánh, không thuộc dạng hiếm có cũng là rất đắt tiền.
Nhà của Diene ở đầu con phố này, nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, kẹp tóc màu vàng đang đứng trước một tòa biệt thự sang trọng.
- Chào! Diene!
Angelina đưa tay ra vẫy vẫy.
- Angelina!
Diene nhìn thấy Angelina tới liền vén váy lên chạy một cách duyên dáng tới, theo sau là một lão nhân trông như quản gia xách hành lý đi theo phía sau.
- Chậc chậc, xem ra gia tộc của Diene cũng tương đối giàu có nha.
Locke tặc lưỡi, Diene bước ra từ căn biệt thự đó so với phủ đệ bọn họ đang ở cũng không kém bao nhiêu, chỉ có điều là diện tích có thể không rộng bằng của họ.
- Người ta có thúc thúc là Bá tước đấy!
Angelina là bạn thân nhất của Diene, rõ ràng là biết nhiều hơn thế.
Bá tước ở Đế quốc Omor đã có thể coi là một thành viên trọng yếu, Angelina thân là Công chúa, nhưng khi đến Đế quốc Omor chỉ có thể nhận thân phận Bá tước danh dự, nghe danh Bá tước có vẻ to, nhưng thực chất quyền lợi chỉ bằng Tử rước là cùng, còn kém xa so với thúc thúc của Diene.
Những người quen với Diene đều biết nàng có tính cách mềm mỏng, nhẹ nhàng, làm việc gì cũng từ tốn, thế mà chỉ cần nhìn thấy Angelina liền kích động chạy lon ton như vậy chứng tỏ nàng và Angelina có mối quan hệ rất tốt.
- Nào, Diene, lên xe ngựa của ta.
Angelina nắm tay Diene đi về phía xe ngựa đang chờ sẵn.
- Ừm.
Diene cũng lịch sự chào hỏi Locke đang ngồi ở một bên.
- Locke, xin chào!
- Xin chào!
Locke gật đầu, không nói nhiều mà theo lên xe ngựa luôn.
Trong xe ngựa có không gian mười mét vuông, đủ để chứa ba người ngồi thoải mái.
Diene lên xe ngựa ổn định chỗ ngồi liền vén rèm nói với lão giả đi theo mình:
- Bieber gia gia, đồ đạc đưa cho ta, sau đó lão cứ về nhà trước báo với phụ mẫu ta một câu rằng tối nay ta không về nhé.
- Tiểu thư, không được đâu, lão gia và phu nhân dặn ta phải đi theo người.
Lão giả vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Ôi dào, lão cũng từng này tuổi rồi, đi theo ta mệt lắm, quay về đi, nói đây là mệnh lệnh của ta.
Diene nghiêm mặt nói.
- Vậy... được rồi.
Thấy vậy, lão giả chỉ có thể đem hành lý đưa cho hộ vệ xe ngựa.
Lão giả khi đưa đón tiểu thư đi học cũng đã nhiều lần nhìn thấy Angelina cùng xe ngựa của nàng, ông biết bọn họ là bạn học của tiểu thư, nên không lo tiểu thư sẽ bị bắt cóc hay gặp bất trắc gì.
Học viên của Princeton có một khóa học bắt buộc, đó là giao tiếp xã hội, tính cách Diene hướng nội từ nhỏ, rất ít bạn bè, lần này phụ mẫu biết nữ nhi đi dự tiệc của bạn bè nên rất mực tán thành.
- Thôi lão trở về đi!
Diene vẫy tay chào lão giả.
Phu xe hô một tiếng ra hiệu, cỗ xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
- Tiểu thư cũng chú ý an toàn đấy!
Lão giả lo lắng dặn dò, đứng đó tận mắt nhìn xe ngựa đi khuất.
Điểm đến của họ là thành phía Tây của Princeton, so với thành phía Nam, địa vị và lối sống của cư dân sống ở thành Tây cao hơn hẳn.
Nếu chỉ có tiền muốn sống ở thành Tây cũng không được, còn phải có địa vị xã hội nhất định.
Cuộc tụ tập này do Jokin khởi xướng, phụ thân của nàng là một quý tộc phụ trách an ninh công cộng ở một khu vực nào đó của Princeton, quyền lực rất lớn, tước vị thậm chí còn là Bá tước.
Bên ngoài xe ngựa, cảnh tượng náo nhiệt và phồn hoa trên đường cũng không hấp dẫn sự chú ý của Locke, hắn đến Princeton mấy ngày nay đã thấy quá nhiều rồi.
- Nơi này còn phồn hoa hơn năm ngoái, lần trước trên đường tới nhà thúc thúc còn chưa có cửa hàng bột màu đó.
Diene chỉ vào một cửa hàng khá lớn ở ven đường nói.
Trên con đường đến nhà Jokin, hầu như chỉ có tiếng Angelina và Diene nói chuyện trong xe ngựa, Locke giống như người ngoài cuộc, không thể chen thêm câu nào.
Lúc đầu, hắn không nghĩ Diene lại hướng nội đến thế, cho đến khi ngồi chung xe ngựa với nàng cả buổi sáng, Locke mới nhận ra Diene ngoại trừ chào hắn một câu trước khi lên xe, sau đó chẳng nói thêm với hắn một câu nào.
Thật sự là thẹn thùng như vậy sao, Locke không nói nên lời.
Cũng may Angelina rất chiếu cố Locke, cứ chốc chốc lại lôi hắn vào câu chuyện, liếc mắt đưa tình với vị “hôn phu” của mình, khiến Diene ngồi ở đó mặt cứ đỏ hết lên, nàng còn chưa biết yêu là gì, vậy mà đôi nam nữ kia cứ cử chỉ thân mật trước mặt nàng, lần đầu tiên nhìn thấy kiểu đó nên không tránh khỏi xấu hổ.
Cuối cùng, bọn họ đến nơi trước buổi trưa, cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
- Angelina, Diene, chỉ đợi có hai người thôi đấy!
Giọng nói lanh lảnh của Jokin truyền đến, vị chủ nhà này có quan hệ khá tốt với Angelina và Diene, bày tỏ sự nhiệt tình bằng cách đứng đợi hai người ở bên ngoài.
Có điều Locke có chút không vui, hắn cùng hai nữ nhân đồng thời xuống xe ngựa, nhưng Jokin chỉ chào hỏi Angelina và Diene, còn đâu mặc kệ hắn, ngay tới mắt cũng không thèm liếc sang nhìn.
Người khác đã không nể mặt mình, Locke cũng không thèm tới gần để thêm phần gượng gạo, chỉ là đi theo sau Angelina không nói một lời, cơ mà vô hình chung làm cho hắn cảm thấy mình giống như thị vệ hơn là người đến tham dự tiệc.
- Britney, Jenny và những người khác đã ở bên trong rồi, còn có vài chàng trai ưu tú nữa, lát nữa ta sẽ giới thiệu với mọi người sau!
Jokin đi ở phía trước và dẫn họ vào một ngôi nhà trông giống như một trang viên hơn là một phủ đệ để ở.
Một trang viên được xây dựng trong thành phố? Locke chỉ có thể thầm cảm thán người có tiền thật biết cách hưởng thụ.
Vì đã ngồi xe ngựa cả buổi sáng nên những người đến dự tiệc đều không còn khẩu vị ăn món chính, người hầu của nhà Jokin mang lên đủ loại trái cây và đồ uống cho khách, nối nhau bưng bê đồ như một dòng dài bất tận.
Trong trang viên, ở một khu vườn ngoài trời, một dãy bàn dài uốn khúc được xếp tinh tế giữa khu vườn.
Xung quanh hoa viên có hàng chục nam thanh nữ tú, kẻ đứng người ngồi vô cùng thoải mái, nam thì lịch thiệp, nữ thì tao nhã, đây đều là khách được Jokin mời đến dự tiệc, đa số đều là nữ giới, nhìn quanh có thể thấy nàng ta quan hệ khá rộng.
- Thưa quý vị, các vị khách của chúng ta đều đã tới đông đủ. Hôm nay chúng ta hãy chơi thật thỏa thích, mọi người cùng kết bạn với nhau.
Jokin đứng ở trung tâm của hoa viên, như thể sử dụng một loại ma pháp nào đó, âm thanh phát ra từng âm tiết đều rất chính xác được truyền đến tai các thành viên có mặt ở đó.
- Được!
- Yên tâm đi, Jokin.
- Jokin, không biểu diễn một đoạn cho chúng ta chiêm ngưỡng sao?
- Phải đấy, ta yêu điệu nhảy quyến rũ của nàng lắm đấy!
…
Mọi người góp mặt ở đó đều rất nể mặt Jokin, vừa dứt lời đã khiến mọi người vỗ tay tán thưởng không ngớt.
Kiểu tụ tập này thường được tổ chức giữa các quý tộc, và được tổ chức lần lượt, lần này tình cờ đến lượt Jokin, vừa vặn để nàng giới thiệu những người bạn học mới của mình với bạn bè cũ.
Không có sự gò bó, ai thích chơi gì chơi đó, trong những bữa tiệc kiểu này, mọi người đều rất cởi mở.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca