Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 183 - Chương 183: Bản Thân Quá Nhỏ Bé

Chương 183: Bản Thân Quá Nhỏ Bé Chương 183: Bản Thân Quá Nhỏ Bé

Thuật sư? Thần minh? Nguyên tố sư? Áo thuật sư? Pháp sư? Locke nhìn những từ ngữ khó hiểu và tối nghĩa được giới thiệu trong cuốn sách, như thể thế giới vừa mở ra cho hắn một cánh cửa hoàn toàn mới toanh.

Hơn nữa hắn cũng chú ý đến, bài viết này tác giả không phải xưng là vương quốc nào đó, hoặc là đại lục nào đó, mà là “bản vị diện”.

Vị diện? Đây rốt cuộc là cái gì, chỉ từ nghĩa đen bề ngoài mà nói, Locke rất khó đoán ra nó đại biểu hàm nghĩa cho điều gì.

Cất cuốn sách có tên “Tập san Áo thuật” sang một bên, Locke quyết định quay về tìm Angelina nghiên cứu một phen.

Sách trong thư viện có thể mượn về, nhưng điều này đòi hỏi một số điểm rất lớn. Locke còn có hơn một nghìn điểm, không biết có đủ hay không.

- Cuốn sách này sao?

Một nữ tử trông giống một thủ thư lật giờ cuốn “Tập san Áo thuật”, không khỏi ngạc nhiên hỏi lại.

- Không ngờ ngươi lại tìm quyển tạp chí mấy trăm năm trước này.

Nữ nhân tựa hồ cũng không xa lạ gì đối với “Tập san Áo thuật”.

Locke trầm mặc không biết trả lời như thế nào, hắn chưa từng nghe qua “tạp chí” là gì.

- Tám trăm điểm, một tháng sau gửi lại đây!

Nữ thủ thư giơ tay rồi ấn một dấu ma pháp trên đó, người này cũng là một cường giả Kỵ sĩ thực tập cao cấp.

- Được.

Locke trả lời rồi đau lòng đưa thẻ tích điểm của mình ra, như thế có nghĩa là hơn 1000 điểm tích lũy trong nháy mắt rút lại còn một nửa.

Buổi chiều Locke cũng không vội về nhà, Angelina vẫn còn bận bịu làm thí nghiệm, cũng không biết chính xác thời gian về nhà.

Cho nên hắn bèn vòng đến trường để đón mấy nàng Christine và Akano.

- Ca ca!

Christine vừa nhìn thấy Locke tới liền bỏ qua những ánh mắt kỳ quái của những người khác trong học viện, cứ thế nhảy vào trong lòng hắn.

- Akano và Ria đâu?

Locke vừa hỏi vừa xoa đầu Christine.

- Akano tỷ tỷ đang học kinh tế, còn Ria tỷ tỷ thì học toán.

Christine luôn gọi Grace là cô, nhưng với hai nàng Akano và Ria dù là ngang hàng với Grace, vẫn gọi là tỷ tỷ. Cái cách xưng hô có phần hỗn loạn như thế này nhiều khi cũng khiến người xung quanh khó hiểu.

Học viện dành cho mấy nữ tử này cũng là học viện nữ sinh nổi tiếng ở Princeton, diện tích có thể so sánh với chi nhánh của Học viện Hoàng gia Đế quốc, mấy tòa nhà giảng dạy mọc lên nối nhau, cách nhau rất xa, thế nên Locke quyết định không đi tìm họ, chỉ ngồi ngay trước cổng trường đợi mấy nàng tan học.

Chưa nói về những cái khác, chỉ riêng kỹ thuật kiến trúc của Princeton đã tốt hơn Faustain gấp nhiều lần, hắn chưa từng thấy qua tòa nhà nào cao hơn bốn tầng ở thành Flor vương đô của Faustain, nhưng ở Princeton trong khu quý tộc, rất ít có tòa nhà nào dưới ba tầng.

Trên bậc thang bên dưới một tòa nhà giảng dạy cao hơn mười mét, Lockethản nhiên nằm luôn lên đó, phơi mình dưới ánh mặt trời.

Christine giống như một con mèo ngoan, tựa vào Locke yên lặng hưởng thụ giây phút yên tĩnh này.

Lúc này là thời điểm một số học sinh tan học, ra ra vào vào rất tấp nập, cho nên cái cảnh hai người “nằm ườn” ở bậc thang qua lại khiến nhiều người cảm thấy kỳ lạ, không ngừng chỉ trỏ thì thầm nhỏ to.

Mặc dù thả lỏng thân thể, nhưng Locke vẫn chú ý tới tình hình xung quanh.

- Sao ngươi lại tới đây?

Lafite thân mặc trang phục Kỵ sĩ, tay nắm trường kiếm sải bước dài tới chỗ hai người Locke, chân còn đi một đôi ủng sắt.

- Tới thăm mấy nàng.

Locke vươn thẳng eo, dáng vẻ dù bận nhưng vẫn nhàn nhã quan sát kỹ Lafite mặc trang phục Kỵ sĩ.

Quả nhiên, tiểu nha hoàn này mặc quân phục đẹp hơn, sau một hồi quan sát đánh giá, Locke đưa ra kết luận trong lòng.

Lafite cũng bị Grace lôi kéo vào học viện học tập, nàng đang theo học khóa học Kỵ sĩ, trải qua hơn một tháng rèn luyện và học hỏi, nha hoàn này cũng bớt đi vài phần tính trẻ con, ngây thơ, thay vào đó là thêm nhiều phần khí phách anh dũng.

Loại thuốc Johnson quý hiếm Locke vẫn còn dự trữ một số, hắn dự định sau một thời gian nữa sẽ đưa một ít cho Lafite, để nàng thăng cấp thành Kỵ sĩ thực tập sơ cấp.

Locke thực sự rất nghèo phải không, không hề. Những loại thuốc trân quý hắn mang từ Faustain đến đây, nếu lấy ra bán một ít cũng đủ để giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt của hắn, nhưng vẫn chưa đến lúc khốn cùng như vậy.

Trong rất nhiều trường hợp, giá trị của dược tề không thể dùng tiền để đo lường, Locke cảm thấy cho dù phải đến mức hỏi Grace hay Angelina tiền, hắn cũng sẽ không bán những dược tề có lợi cho bản thân.

Buổi chiều hôm đó, sau khi đón được mấy nàng, bọn họ liền ngồi xe ngựa trở về phủ đệ.

Grace cũng học một vài môn trong học viện, nhưng không phải toàn thời gian như Akano và Christine, dù sao nàng cũng không còn nhỏ tuổi, những thứ có thể học được ở trường là có hạn, mà lại có nhiều kiến thức, Grace đã biết từ trước rồi.

- Vu sư? Angelina nhìn Locke vừa mới đưa cho nàng quyển tạp chí, tò mò mở ra đọc lướt.

Locke mới chỉ đọc chương đầu tiên trong “Tập san Áo thuật”, chưa đọc phần còn lại.

- Hiện tại ngươi không cần biết quá nhiều về phương diện này.

Sau khi xem qua quyển “Tập san Áo thuật”, Angelina bèn nói với Locke đang đứng cạnh sốt ruột chờ đợi như vậy.

- Hiện giờ còn có rất nhiều thứ ta còn chưa tiếp xúc tới, huống chi là ngươi.

Angelina giải thích.

- Hoặc chờ tới khi ngươi tấn thăng lên Kỵ sĩ thực tập cao cấp, tiếp xúc với Điện đường Kỵ sĩ mới biết được thêm nhiều điều.

Thông qua lời kể của Angelina, Locke biết, bất luận là đế quốc Omor hay là vương quốc Faustain, hoặc giả những vương quốc khác trên đại lục, Kỵ sĩ thực tập cao cấp chính là một đường phân chia, chỉ đến lúc ấy mới được một trong hai tổ chức lớn là Điện đường Kỵ sĩ chấp nhận.

Và lúc đó mới có thể hiểu được thế giới, diện mạo chân chính của nó là như thế nào.

Ma pháp sư “nhàn” hơn một chút, chỉ cần đạt tới Ma pháp học đồ trung cấp, liền có cơ hội tiến vào tháp Thánh học tập, thậm chí có những người thiên phú dị bẩm, cho dù mới chỉ là Ma pháp học đồ sơ cấp đã được tháp Thánh coi trọng.

Sau vài tháng học trong phân viện Ma pháp sư, Angelina rõ ràng đã tiếp xúc được một phương diện sâu sắc hơn.

Vị sư thúc tổ cấp bậc Ma pháp sư chính thức trong truyền thuyết của Angelina, hai tháng trước hai người đã đích thân tới thăm nhau.

Vị đại nhân đó tình cờ đang dạy học tại phân viện Ma pháp sư, nhưng đó chỉ là một vị trí trên danh nghĩa, không thực sự đứng lớp dạy học sinh.

Hiện tại dạy dỗ Angelina cùng các học viên Ma pháp học đồ cấp nhập môn khác chủ yếu đều là do Ma pháp học đồ cao cấp và Ma pháp học đồ trung cấp đảm nhiệm, ở một góc độ khác mà nói, có thể coi bọn họ là học tỷ hay học trưởng, chỉ là tuổi tác có lớn hơn một chút mà thôi.

Locke gặp qua rất nhiều Ma pháp sư, ngoại trừ Angelina cùng nhóm bạn học, phần lớn đều là lão giả tóc bạc, trung niên hoặc thanh niên còn ít hơn.

- Tất cả đều bị ngăn từ cấp Ma pháp học đồ trung cấp.

Angelina thở dài, giống như bình cảnh của Kỵ sĩ đều là Kỵ sĩ thực tập cao cấp, Ma pháp sư cũng có cửa ải tương tự.

Đối với Ma pháp học đồ cao cấp mà nói, Ma pháp học đồ trung cấp là một rào cản khó khăn lớn mà mỗi Ma pháp sư đều phải trải qua, chỉ khi vượt qua được mới có hy vọng chạm tới Ma pháp học đồ cao cấp.

Lúc đó vị sư thúc tổ đã hứa, chỉ cần Angelina có thể đạt tới Ma pháp học đồ trung cấp liền tiến cử nàng đến tháp Thánh học tập, và Locke bắt buộc cũng phải đạt tới trình độ Kỵ sĩ thực tập cao cấp trước khi Angelina trở thành Ma pháp học đồ trung cấp, như thế cả hai mới không bị tách ra.

Locke cũng có mặt vào thời điểm đại nhân vật kia hứa hẹn, và hắn cũng chính xác biết được mình cần đạt được trình độ nào để chạm tới mục tiêu đó.

Thời gian còn lại của hai người chỉ là năm năm, sau năm năm, sư thúc tổ sẽ kết thúc sứ mệnh dạy học và trở về tháp Thánh.

Việc cấp bách tăng thực lực của hắn đã như lửa sém lông mày, may là hắn có đầy đủ dược tề, Locke chỉ cần đi theo từng bước một mà các thầy cố vấn ở Học viện Kỵ sĩ nghị lực dạy bảo, thêm vào việc học tập các loại lý luận và tri thức thực chiến, đợi đến khi căn cơ vững vàng hơn một chút, liền có thể trùng kích vượt qua ngưỡng cửa Kỵ sĩ thực tập trung cấp.

Hai tháng sau, bất kể là lớp kỹ thuật cưỡi ngựa, lớp đối kháng thực chiến hay lớp huấn luyện vũ khí và trang bị, trong số gần mười khóa học Kỵ sĩ mà Locke đăng ký đã hoàn thành được một nửa.

Locke có tư chất bình thường, các môn học phần lớn xếp hạng đều chỉ ở mức trung du, chỉ có phần huấn luyện thực chiến là khá khẩm hơn một chút, dù sao hắn cũng là binh sĩ từng trải trên chiến trường thực thụ, so với người khác, phương diện kinh nghiệm của hắn rõ ràng vượt trội hơn người bình thường.

Xét về tổng thể, xếp hạng của Locke vẫn ở mức khá cao, hay có thể nói là nằm trong danh sách những học viên đầu bảng, kết quả này khiến nhiều người phải ngạc nhiên há mồm.

Có người không phục, cũng có người chủ động tìm tới khiêu chiến, có vẻ những con cháu quý tộc này rất thích kiểu quyết đấu tay đôi, Locke thực tình không muốn gây sự, nhưng số người bắt nạt hắn cứ tăng dần theo số điểm hắn đạt được, tới lui không tha khiến Locke cũng cảm thấy phiền hà bực bội. Hắn vốn xuất thân từ trong quân doanh, tính cách thẳng thắn, cuối cùng vào một ngày đẹp trời Locke không chịu nổi liền bộc phát, đánh cho mấy gia hỏa nghi ngờ điểm số cũng như năng lực của hắn một trận ra trò.

Thứ hạng của học viên Princeton rất quan trọng, sau này dù là tốt nghiệp đi nhậm chức ở địa phương hay phục vụ trong hoàng thất, ưu tiên hàng đầu vẫn là thứ hạng tổng thể của học viên. Điều này đại diện cho tiền đồ tương lai của họ.

Mà Locke sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ không ở lại Princeton, có khả năng sẽ trở về Faustain, hoặc có thể cùng Angelina đi đến tháp Thánh, nhưng hắn hy vọng hơn cả chính là có dịp một mình ra ngoài xông xáo vài năm.

Càng học được nhiều kiến thức, hắn càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, Locke phát hiện ra rằng trong những ngày học tập ở Princeton, thu hoạch lớn nhất không phải là sự tiến bộ về tổng thể thực lực, cũng không phải là kho tàng kiến thức phong phú, mà là sự hiểu biết của mình về thế giới ngày càng trở nên mờ ảo.

Locke muốn thăm dò chân tướng của thế giới này, giống như khi còn bé, hắn đi theo dấu chân lão Locke từng bước một thám hiểm những sườn núi cằn cỗi, mà trong mắt hắn lúc đó cảnh tượng phía sau núi chính là những điều thần bí mà hắn sắp được biết.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment