Sau khi trị thương sơ qua, Locke đứng dậy duỗi thân, phát hiện mình đã đại khái khôi phục sáu thành thương thế.
- Cám ơn nhé!
Locke cảm tạ.
- Chúng ta nên nói điều này mới phải.
Bili thoáng nhạc nhiên, Locke ban nãy đã cứu hai nàng một mạng.
- Ừm!
Diene cũng gật đầu cái rụp, sự việc vừa rồi thật sự kinh hãi, nếu như không phải Locke xông tới bảo hộ hai người bọn họ, chỉ e hai nàng giờ đây đã bị chém thành trăm mảnh.
Ở phía trước, Jokin và Angelina cúi xuống nhặt tinh thể linh hồn được tạo ra sau khi hai con u hồn tiêu tan.
Loại tinh thể linh hồn này còn trân quý hơn cả kết tinh linh hồn. Nhiệm vụ lần này của bọn họ ngoại trừ hoàn thành thí luyện của học viện, còn có một hạng mục hấp dẫn nữa, đó chính là nhận được tinh thể linh hồn này.
Kết tinh linh hồn có thể nâng cao đáng kể tinh thần lực của Ma pháp sư, nhất là loại tinh thể linh hồn có tác dụng càng rõ ràng hơn, đặc biệt là đối với Angelina, người sắp thăng cấp thành Ma pháp học đồ sơ cấp, với sự trợ giúp của tinh thể linh hồn, tỷ lệ thành công phải tăng ít nhất một phần ba.
Ngoài tinh thể linh hồn, chiếc hộp gỗ kỳ lạ cũng được Jokin và Angelina mở ra khám phá.
Trong chiếc hộp gỗ có kích thước bằng nửa người, một vài cuốn sách ma thuật bằng da màu đen, hơn mười chai tài liệu cùng một quả cầu pha lê trong suốt màu đen hình cầu được đặt một cách có trật tự.
Ánh mắt của Jokin và Angelina cũng hoàn toàn bị quả cầu pha lê đen thu hút, bởi vì ở trung tâm quả cầu pha lê, có một u hồn mang hình dáng một bé gái đang ngủ yên bình.
Hai nàng nhìn nhau, Jokin và Angelina đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Người trong quả cầu thủy tinh không hề bị hộp gỗ mở ra mà tỉnh lại, mà vẫn nằm bất động say giấc nồng, giống như đã mất đi ý thức.
Angelina lấy trong hộp gỗ một quyển sách ma thuật màu đen, lật xem, tuy nhiên văn tự lưu lại trong đó đều là những ký tự Angelina chưa từng thấy qua, cũng không phải là một ngôn ngữ của quốc gia nào đó gần đây.
Jokin cũng lấy ra một quyển trong số đó, bên trong cũng ghi dày đặc các ký tự giống như biểu tượng ma quỷ. Jokin khá hơn Angelina một chút, nàng ít ra cũng có thể miễn cưỡng nhìn hiểu 1-2 ký tự thỉnh thoảng xuất hiện trong đó.
Mà mấy văn tự hiếm hoi nàng đọc hiểu không gì khác chính là những kiến thức mà giáo viên hướng dẫn đã nhiều lần nhấn mạnh cho bọn họ phải chú ý lúc dạy ở trên lớp học.
Hắc Ma pháp sư, chính là một dạng Ma pháp sư cấm kỵ, bởi vì thực lực của Jokin là Ma pháp học đồ sơ cấp cho nên được học thêm một vài môn học xa xôi hơn so với mấy người Angelina, cho nên nàng có thể nhận ra loại chữ viết này, đó là một loại văn tự chuyên dụng của Hắc mps thường thấy.
Những cuốn sổ da màu đen này là ghi chép của Hắc Ma pháp sư.
Jokin nhặt hộp gỗ lên rồi nói:
- Chúng ta hãy rời khỏi đây rồi tính tiếp.
Trong xe ngựa, ngoại trừ Chris cùng Bob đang đánh ngựa ở bên ngoài, những người còn lại đều ngồi ở trong xe ngựa, bao gồm thành viên “bị trọng thương” là Locke.
Cũng may trong xe ngựa có không gian đủ rộng, mấy người cùng ở một xe cũng không có vẻ chật chội.
- Trong cuốn sách giới thiệu gì thế?
Mina tò mò hỏi.
Ở một bên, Jokin đang cầm bút ký ma pháp của mình, cẩn thận dịch lại nội dung của cuốn sách ma thuật bằng da màu đen.
Bởi vì bút ký của mỗi một Ma pháp sư đều ghi những thứ cực kỳ quý giá cũng như những việc riêng tư, cho nên hầu như các cá nhân Ma pháp sư đều sẽ ghi chép lại kinh nghiệm tu luyện của chính mình, những tâm đắc cũng như những lần gặp nguy hiểm đều lưu lại trong sổ, có một số Ma pháp sư có phần cảm tính thậm chí còn ghi lại chuyện tình cảm của bản thân.
Thế nên, thông qua cuốn sổ ghi chép của Hắc Ma pháp sư này, họ hoàn toàn có thể biết tại sao một con u hồn cấp thấp không chỉ biết nói tiếng người mà còn có thể sử dụng phép thuật, thậm chí còn vượt cấp thi triển ra “Cận Âm Trùng kích”.
Tuy nhiên, chính vì tính chất riêng tư của bút ký ma pháp cho nên Angelina và những người khác không thể mượn nó để cùng tham gia vào quá trình dịch thuật cùng Jokin.
Mặc dù tiến độ chậm, nhưng các ghi chú của Hắc Ma pháp sư vẫn đang được dịch đâu vào đấy.
- Đây rồi! Có ngay!
Jokin hào hứng đáp, nàng đã giải mã được một đoạn, trong đó rất có thể chính là phần giới thiệu nguồn gốc của những cuốn bút ký ma pháp này.
“Vào năm 1441 của niên lịch Áo số, ta đã đến khu vực được gọi là ‘Tây phương Tam Đảo’. Là một Hắc Ma pháp sư, ta vẫn không biết tại sao mình lại có xu hướng sử dụng niên lịch Áo số giống như các Ma pháp sư bóng tối. Có lẽ đó là tình yêu cũng như nhiệt huyết của một người đồng theo đuổi chân lý.”
“Vào năm 1443 theo niên lịch Áo số, ta đã đến được hòn đảo ngoài cùng bên trái trong số ba hòn đảo phía Tây. Người dân ở đây gọi nó là ‘Lục địa Misia’. Mặc dù các nguyên tố ma pháp không phong phú nhưng để làm địa điểm thí nghiệm cho ta cũng không tệ, ít nhất là không có những thợ săn Ma pháp sư phiền phức.”
"Vào năm 1446 theo niên lịch Áo số, ta đã ở lục địa Misia này được 5 năm. Không có sự bóc lột của các Hắc Ma pháp sư cấp cao hay sự quấy rối từ những thợ săn Ma pháp sư, sự tiến bộ của ta nhanh đến mức đã có thể hoàn thành việc ‘bóc tách’ linh hồn con người lìa khỏi cơ thể, mặc dù điều này tiêu tốn khoảng hai trăm con người bình thường.”
“Tài nguyên thí nghiệm vẫn là không đủ, ta cần nhiều hơn, đi đến quốc gia kế tiếp xem sao. Không ngờ tới lục địa Misia cũng có Tháp Thánh và đã có người chú ý tới ta rồi.”
“Đây là một quốc gia mới, Đế quốc Omor, quốc gia hùng mạnh nhất trên lục địa Misia. Những kẻ đạo đức giả trong Tháp Thánh sẽ không bao giờ nghĩ rằng ta đang núp ngay dưới mũi chúng.”
“72% việc bóc tách linh hồn đã được hoàn thành, đây là một bước nhảy vọt về chất. Ta tin rằng đây là bước đầu tiên để ta - Clelia, một Hắc Ma pháp học đồ cấp cao, trở thành một Ma pháp sư chính thức. Chỉ cần ta có thể hoàn thành được việc bóc tách linh hồn ra khỏi thể xác con người, liền có thể khiến cho hạch tâm ma pháp của ta - Thứ Nguyên trùng kích. Để rồi từ đó ta sẽ được bước chân vào thế giới của chư vị diện sinh vật cấp một.”
“Ta nghĩ đây là một ngày đáng nhớ. Vào năm thứ 1450 của niên lịch Áo số, việc bóc tách linh hồn của thí nghiệm số 654 đã đạt đến 80% độ hoàn thiện.”
“Tiến độ thí nghiệm càng ngày càng chậm, Ma pháp học đồ cao cấp có thể có 200 năm tuổi thọ, ta không biết người chỉ còn lại 50 năm tuổi thọ như mình có thể kiên trì với thí nghiệm của mình tới khi nó hoàn thành hay không, nhưng ta nghĩ ngày đó không còn xa. Hôm nay mức độ hoàn chỉnh đã đạt 83%.”
“Tài nguyên thí nghiệm lại dùng hết, ta cần tìm chốn dừng chân tiếp theo, nơi này số lượng nhân khẩu mất tích đã lên tới hai trăm, cứ tiếp tục như vậy, dựa theo kinh nghiệm của ta, nhất định sẽ có người tới điều tra.”
“Tỉnh Lip? Tên của tỉnh này làm ta nhớ đến cái hồi còn đang tu hành ở Đại lục Vu sư, thi thoảng có nghe tên Ma thú săn mồi Siêu giai cấp hai - Lipu.”
“Tháng này vật tư tiêu hao tương đối ít, chỉ cần mười mấy người là đủ, ta chuyển đến nơi có phong cảnh khá giống nông thôn, nơi này mặc dù hẻo lánh, nhưng lại cho ta cảm giác rất yên bình, giống như lúc chưa học ma pháp vậy, có cảm giác vô cùng giản dị.”
“Lãnh chúa của ngôi làng này là một Kỵ sĩ thực tập trung cấp, ta thực sự không hiểu tại sao nam nhân này có thực lực cũng ổn, ngoại hình cũng sáng sủa, vậy mà quan hệ với đồng liêu không mấy hòa hợp cho lắm.”
“Hôm nay, Kỵ sĩ Monchi lại đến làm phiền ta. Không biết do vì sao mà hắn nhận ra ta là một Ma pháp sư, cứ khăng khăng kéo ta cùng đi điều tra những người mất tích trong lãnh thổ với hắn. Chẳng nhẽ ta phải nói cho hắn hiểu rằng nhân khẩu bị mất tích trong thôn đang nằm lặng lẽ bất động trên bàn luyện kim trong tầng hầm nhà ta?”
“Ta nghĩ rằng mình điên mất rồi, thế nào mà một Clelia với biệt danh “Hào Khiếu Chi Yêu” ở thành Simon, khu vực Davier ở Đại lục Vu sư, lại đồng ý đi theo một Kỵ sĩ thực tập trung cấp ngốc nghếch, cùng hắn điều tra sự kiện bất thường xung quanh lãnh thổ. Mà ta cũng sẽ không bao giờ thừa nhận là bởi vì người đàn ông này trông giống với ca ca hàng xóm khi ta còn nhỏ.”
“Chuyến ra ngoài nhàm chán với Kỵ sĩ Monchi vài ngày trước không phải là không thu hoạch được gì. Ít nhất lần này, ta sẽ không cần gom những vật liệu bỏ đi lại với nhau và chôn chúng xuống đất bằng ‘Thuật Ngâm Bùn’. Bầu không khí tuyệt vọng của nơi đó đã nồng đậm đến mức thu hút đủ các loài sinh vật ma hóa như kền kền ăn thịt đến.”
“Đã hai năm kể từ khi độ hoàn chỉnh của việc bóc tách linh hồn đạt tới 85%. Ta không biết liệu có phải vì Kỵ sĩ Monchi không muốn ra tay với những người bình thường đó nữa hay là do chính ta đã cảm thấy mệt mỏi với những việc lấy linh hồn ngày này qua tháng nọ. Tiến độ chậm một cách đáng ngạc nhiên.”
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca