“Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Trước đây ta rất ghét những ngày nắng như thế này, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại đồng ý lời mời của Monchi và cùng hắn đi đến vùng nông thôn để dã ngoại. Monchi có thực lực Kỵ sĩ thực tập trung cấp, là người rất có bản lĩnh, chỉ trong thời gian ngắn đã săn được mấy con mồi, nếu là trước đây, có lẽ ta đã luyện hóa hắn thành con rối của mình rồi.”
“Năm 1451 của niên lịch Áo số, đã lâu rồi không sử dụng niên lịch Áo số để ghi chép sự việc. Trong nháy mắt, đã ba năm kể từ khi đến tỉnh Lip, và tiến trình của thí nghiệm bóc tách linh hồn đã chậm lại hơn hai lần so với những năm trước. Ta nghĩ mình nên ra khỏi đây, tiềm thức của ta mách bảo rằng ma pháp mới là ý nghĩa huyền bí cuối cùng mà mình nên theo đuổi.”
“Đã hai ngày ra đi không lời từ biệt. Không biết Monchi có còn nhớ lão bà bà như ta không nữa. Đúng là da dẻ ta vẫn mịn màng, ngoại hình vẫn trẻ trung nhưng thực ra năm nay đã 147 tuổi. Để duy trì được vóc dáng cùng ngoại hình như hiện tại nhờ tác dụng rất lớn của Hắc ma pháp.”
“Nhờ ma pháp đã giúp ta sống một cuộc đời thọ lâu dài, cũng nhờ ma pháp giúp ta trẻ lâu. Để không mất đi tất cả những gì ta hiện đang có, ta nên dũng cảm leo lên đỉnh cao và tìm cách nhanh chóng đạt đến phạm vi của Ma pháp sư chính thức. Đây mới chính là chân lý mà ta muốn theo đuổi. Còn Monchi chỉ là một người qua đường trong thời gian ngắn ngủi của cuộc đời mà thôi.”
“Chết tiệt! Làm thế nào mà Pulis có thể vượt qua eo biển Panama? Những người trong Tháp Thánh chẳng nhẽ lại cứ thế để cho một tên Hắc Ma pháp sư đầy nỗi tuyệt vọng vào lãnh thổ của họ sao?”
“Pulis tới đây để tìm bản bút ký ma pháp của thầy cố vấn, nhưng tiếc là ta đã ghi nhớ tất cả nội dung trong đó, và đã đốt bút ký ma pháp từ lâu.”
“Một người đuổi một người trốn, Pulis vốn là sư huynh của ta nay thực lực thay đổi quá nhiều, ta không phải đối thủ của hắn, hắn đã chạm đến ngưỡng cửa của Kỵ sĩ chính thức, và chỉ cách tấn thăng một bước nữa mà thôi.”
“Chấn thương nặng ở vùng bụng khiến hô hấp của ta trở nên khó hơn. Thùy phổi chắc hẳn đã bị xẻ đôi. Không ai có thể hiểu rõ cấu trúc cơ thể con người hơn một Hắc Ma pháp sư đã mổ xẻ vô số thi thể.”
“Trái tim của Pulis cũng bị ảnh hưởng bởi tác động trùng kích Thứ Nguyên của ta. Mặc dù không thể tiêu diệt hoàn toàn, nhưng hắn chắc chắn đã bị thương nặng. Có điều chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi ta cũng sắp chết rồi. Với một người hiện giờ không còn khả năng chống cự, Pulis chỉ cần nhẹ nhàng cử động các ngón tay cũng có thể chặt đứt đầu của ta.”
“Cái bóng đen kia là ai, không, là Monchi, gia hỏa này sao lại tới nây, mau chạy đi, ngươi không phải đối thủ của hắn, ta dùng chút sức cuối cùng gào lên khàn cả giọng cảnh báo.”
“Thật là kỳ tích, ta cũng không biết cuối cùng sức mạnh từ đâu mà có, có lẽ là khi nhìn thấy Monchi sắp bị Pulis giết chết, bình cảnh tinh thần của ta được nới lỏng một chút, cố nén di chứng nghiêm trọng ban nãy và ném ra một quả cầu ma pháp hắc ám.”
“Khoảnh khắc cuối cùng khi Monchi ho ra máu và chặt được đầu Pulis, ta đã xách định được mục tiêu thật sự mà mình cần theo đuổi trong cuộc đời này, không phải phép thuật, cũng không phải huyền bí, mà chính là sự ổn định.”
“Monchi không quan tâm tới thân phận Hắc Ma pháp sư của ta, hắn thậm chí còn không biết Hắc Ma pháp sư là gì, ta phải che giấu tuổi tác và lúc đó là do hắn muốn tới tìm ta. Vào tuần tuần thứ hai sau ngày đại chiến, hai chúng ta kết hôn với nhau.”
“Không có lời chúc phúc từ người thân và bạn bè, chỉ có sự hỗ trợ của những người dân trong lãnh thổ Monchi. Vào lúc này, ta bỗng hối hận về những gì mình đã làm với những con người nơi đây, cho nên bắt đầu sử dụng phép thuật của mình để cung cấp cho những người này một số sự hỗ trợ trong khả năng mà Ma pháp sư có thể làm.
“Sau trận chiến với Pulis nhận về tổn thương nặng và sử dụng pháp lực quá độ. Mặc dù tinh thần lực được cải thiện tăng lên rất nhiều, nhưng Ma lực trong cơ thể hoàn toàn bị rối loạn và cũng mất tư cách để thăng cấp thành Ma pháp sư chính thức. Nhưng những điều này giờ đây đã không còn quan trọng, mong đợi lớn nhất bây giờ của ta chính là sinh cho Monchi một đứa con”.
“Thật sự là một kỳ tích, ta đã mang thai và Monchi rất vui mừng. Hắn hạ lệnh ban cho người trong lãnh địa miễn thuế nửa năm, sự việc này khiến người trong toàn lãnh địa thành tâm chúc phúc cho con của chúng ta.”
“Trong chớp mắt và ba năm trôi qua, Britney, đứa con duy nhất của chúng và cũng là kho báu của chúng ta.”
“Britney, đứa con đáng yêu của chúng ta bị lao phổi nặng. Ta nghĩ nguyên nhân chính do mình, bởi vì cho đến bây giờ ta vẫn thiếu một miếng thùy phổi. Bởi vì yếu tố gia tăng của Ma lực cho nên đã di truyền khuyết tật này cho Britney.”
“Bệnh lao phổi của Britney ngày càng nặng, đến mức ho ra máu. Qua tính toán, có thể kết luận rằng Britney chỉ có thể sống đến tám tuổi mà thôi. Trời ơi, con bé bây giờ mới chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi thôi mà.”
“Nhìn Britney ngày càng gầy yếu, còn Monchi tóc bạc phơ vì buồn bã, một Ma pháp học đồ cao cấp như ta cũng không giải quyết được vấn đề thì đám lang băm trong lãnh địa làm sao có cách chữa khỏi cho con gái chứ.”
“Ta phải cố nén không tàn sát những gã lang băm vô dụng đó rồi ném cho kền kền ăn thịt, chỉ đuổi tất cả các bọn họ đi.”
“Ta muốn sử dụng phương pháp của riêng mình để cứu mạng Britney, cũng chính vì chuyện này mà ta và Monchi đã nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt.”
“Tiểu cô nương Britney hôm nay đã khóc, không phải khóc vì bệnh, mà vì phụ mẫu nó cãi vã, cuộc sống hạnh phúc trong mắt nó trong nháy mắt bị lung lay, khiến nó đau khổ. Thế nên ta và Monchi rất nhanh đã làm lành với nhau, và ta đã thề sẽ tự mình chữa khỏi bệnh tình cho con gái.”
“Ta đã nghĩ đủ loại biện pháp. Ta có thể dùng ma lực cường đại của mình áp chế đau đớn trong cơ thể, nhưng Britney thì không thể. Ta đã khảo nghiệm cho con bé từ khi mới sinh và biết được nữ nhi không có tư cách học ma pháp.”
“Ta đã cố gắng dùng phổi của những đứa trẻ khác để thay cho phổi của Britney, nhưng đều không thành công. Kháng thể giữa các cơ thể khác nhau quá mạnh và cơ thể mỏng manh của Britney không thể chống đỡ được.”
“Mọi thứ đang diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất. Britney không chỉ ho ra máu, mà ta thậm chí còn phân định được một số mẩu nội tạng từ thứ con bé ho ra là những gì. Chẳng lẽ Britney sẽ rời xa chúng ta mãi mãi sao?”
“Tất nhiên là không. Ta nghĩ đến thí nghiệm của mình. Do cơ thể của Britney không thể chữa lành, vậy thì nếu ta rút linh hồn của nó ra hoàn toàn, liệu Britney có thể sống mãi mãi với chúng ta theo một dạng khác được không?”
“Ta lập tức nói với Monchi ý tưởng của mình, hắn đã uống rượu cả đêm, suy nghĩ rất lâu, sau đó mới đồng ý thử dùng phương pháp của ta.”
“Thật đáng tiếc thí nghiệm của ta còn chưa có hoàn thiện, độ hoàn chỉnh của việc chiết xuất linh hồn kẹt ở 89%. Chỉ cần tiến lên 1%, ta liền có tự tin tiến hành bóc tách linh hồn đối với Britney.”
“Monchi không đồng ý với đề nghị dùng người bình thường làm thí nghiệm. Ta chỉ có thể dùng mấy loài như ếch hay thỏ để làm thí nghiệm. Monchi thường đến các thành phố xa xôi để mua mấy sinh vật này, bởi vì đây là những loài linh trưởng gần giống con người nhất trong hệ sinh vật.”
“Vào lúc Monchi rời đi, ta sẽ tiếp tục thử nghiệm với người sống, tiền đề là Monchi sẽ không phát hiện ra. Trên thực tế, Monchi cũng không phát giác ra bất cứ điều gì, mà ta cũng không ra tay với người trong lãnh thổ của hắn. Những người sống này đã bị ta bắt ở lãnh thổ lân cận.”
“Cuối cùng, đã hoàn thành bóc tách linh hồn đạt tới 91%. Ta đã lâu không có hưng phấn như vậy, tuổi thọ của Britney chỉ còn lại có nửa năm, ta cần phải nhanh lên một chút.”
“Để đảm bảo trí tuệ cùng trí nhớ của nữ nhi không bị suy giảm, chúng ta phải sử dụng rất nhiều dược liệu chân quý để bóc tách linh hồn Britney, trong đó có một số loại ta không có sẵn. Monchi phải bán hết tài sản chỉ để lại một căn nhà, nhưng điều này cũng chỉ như muối bỏ biển.”
“Bất chấp nguy cơ bị Tháp Thánh ở đây phát hiện, ta đã bán một số nguyên liệu thi pháp mang từ Lục địa Vu sư, cố gắng lắm mới thu thập tạm gọi là đủ. Chỉ tiếc là cuối cùng chỉ đủ lượng dành cho ba phần.”
“Cũng bởi vì đây là lần đầu tiên bóc tách lấy linh hồn cùng trí nhớ, ta cũng không biết cuối cùng thí nghiệm có thành công hay không, nhưng lần này không cho phép ta thất bại.”
“Monchi nhìn ra sự lo lắng của ta, hắn hỏi ta có cần lấy hắn làm thí nghiệm trong lần đầu tiên không, ta đã vô cùng chấn kinh. Trong ba ngày liên tiếp sau đó, chúng ta không ai nói với ai một lời.”
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca