Một tháng sau, trên con đường nhỏ ở lãnh địa Johanes, một chiếc xe ngựa bon bon chạy trên đường.
- Đây không phải là nhiệm vụ ban đầu mà ngươi nói!
Locke bất đắc dĩ nhìn về phía Ailian ngồi ở đối diện.
- Làm ơn, làm ơn đi mà!
Nữ nhân Ailian trông vậy mà cũng biết làm nũng, hướng về phía Locke đổi giọng mè nheo.
- Ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể đi tìm ngươi.
Locke đảo mắt một cái.
Hóa ra không có nhiệm vụ điều tra mỏ lãnh địa Felice gì cả, hoặc cứ cho là có thì bây giờ cũng không còn quan trọng.
Bởi vì trước mắt hai người chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là giúp Ailian thoát khỏi cuộc xem mắt lần này.
Đúng vậy, chính là xem mắt.
Ailian sinh ra ở một tỉnh nhỏ phía đông nam của Đế quốc Omor có tên là Johanes, nghe nói tổ phụ của gia tộc từng là một Tử tước có thực quyền trong vùng, nhưng những năm này bắt đầu mai một đi.
Cho đến thế hệ của phụ thân nàng, chỉ nhận được một tước vị nhỏ là Nam tước, trong lãnh thổ chỉ có một vài tiểu trấn nhỏ và một tòa thành trấn khó có thể miễn cưỡng được coi là một tiểu thành.
Mặc dù thế lực của gia tộc đã suy yếu rất nhiều, nhưng cơ sở tổ tiên truyền lại vẫn còn đó, chỉ tính riêng tài sản, cũng đủ để bọn họ ăn mặc sung sướng mấy đời không lo muộn phiền.
Cũng chính vì điều kiện này mà phụ mẫu Ailian đã tốn rất nhiều tiền, còn nhờ vả các quý tộc ở đế đô để Ailian có một chân đến Học viện Hoàng gia Princeton.
Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, sau khi tốt nghiệp Ailian có thể trở về Johanes, kế thừa gia nghiệp do phụ mẫu trong gia tộc truyền lại cho nàng, đồng thời được phụ thân phong tước vị Nam tước, quản lý những tiểu trấn chung quanh.
Nhưng đây không phải là giấc mơ của Ailien, càng không phải là ý nguyện của nàng.
Ở đế đô học tập gần hai năm, nàng thực sự không muốn quay trở về lãnh thổ nghèo nàn ở quê nhà, nếu như ở lại lãnh địa hoang vu ấy cả đời, nàng cảm thấy bản thân sẽ phát điên lên mất.
Phụ mẫu của Ailian là một đôi phu phụ thấu tình đạt lý, nếu không họ đã không lựa chọn để đứa con gái yêu quý nhất của họ đến Princeton đi học, dù sao họ vẫn còn một đứa con trai và một đứa con gái nữa, có thể huấn luyện chúng trở thành người thừa kế của gia tộc.
Lần này Ailien nhờ Locke giúp đỡ, chủ yếu là vì bá phụ của nàng.
- Cái gì mà con của nhà Tử tước Simac yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên cơ chứ, ta thậm chí còn chưa từng gặp cái tên Willon Simac đó!
- Đây chắc chắn lại là do bá phụ Bissel giở trò quỷ rồi. Chú ấy vẫn luôn muốn khôi phục lại vinh quang trước đây của gia tộc.
- Ôi chao, ta không muốn kết hôn sớm như vậy đâu, Locke, ngươi phải giúp ta!
Ailien nắm lấy tay Locke, ánh mắt đẫm lệ khẩn khoản cầu xin, mà nàng ta có khóc thật hay không chỉ có trời mới biết.
- Biết rồi, ta hiểu rồi!
Locke sốt ruột đáp lại, hắn vô cớ bị kéo ra cản thương, không cần nói cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ khó xử thế nào.
Tuy nhiên, kể từ khi theo học ở Học viện Hoàng gia Princeton, thời gian cũng được coi là lâu có lẻ, cũng chỉ có Ailien và Henry thực sự được coi là bằng hữu của Locke, cho nên giúp đỡ nàng ta một lần cũng không có gì đáng trách.
Thông qua lời kể của Ailien, Locke biết rằng bá phụ Bissel của nàng là ca ca ruột của phụ thân và cũng được thừa kế danh hiệu Nam tước, tuy nhiên những năm này hắn một mực không bao giờ quên ý niệm mình phải trở lại tầng lớp Tử tước.
Mà Tử tước Simac là một trong số ít Tử tước có thực quyền ở tỉnh Johanes, vào khoảng 100-200 năm trước, gia tộc Ailian có lẽ còn có thể cùng gia tộc Tử tước Simac ngang hàng chung sống, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Ở tỉnh Johanes Tử tước không có nhiều, nhưng đáng ngạc nhiên là có rất nhiều quý tộc từ tước vị Nam tước trở xuống, cho nên đẳng cấp phân chia vô cùng rõ ràng.
Lần này, gia đình Ailian đã nhận được thư chấp thuận từ gia tộc Simac, nếu lần này Ailian có thể kết hôn với trưởng tử của nhà Simac, gia tộc Simac sẵn sàng đưa ra đề xuất bổ nhiệm lại và để cho gia tộc Ailian một lần nữa có danh dự nhận về tước vị Tử tước trong hội nghị quý tộc của Johanes.
Đối với lợi ích to lớn nhường vậy, đừng nói là ngài Nam tước Bissel bá phụ của Ailian, ngay cả phụ mẫu của nàng cũng có chút động lòng.
Giới quý tộc có ai không muốn đem vinh quang về cho gia tộc và để các thế hệ sau được tiếp tục phát triển trong vinh hạnh đó.
Đây cũng là lý do tại sao Ailian phải vội vã trở về mà chưa hoàn thành xong việc học của mình trong học kỳ này.
Thực ra nhiệm vụ điều tra hầm mỏ trong lãnh địa Felice là có tồn tại, nhưng vừa khéo địa điểm nhiệm vụ cách lãnh địa gia tộc Ailian không xa, có thể coi như giáp biên giới, nếu muốn đi hoàn thành nhiệm vụ cũng chưa đến một ngày đường.
- Ngươi muốn ta giúp thế nào?
Locke tò mò hỏi, chẳng nhẽ lại tính để một Kỵ sĩ thực tập trung cấp như hắn đánh cho đám quý tộc muốn ép nàng kết hôn một chập đấy chứ.
Kỵ sĩ thực tập trung cấp ở Faustain còn được coi là cao thủ, nhưng ở Đế quốc Omor lại chỉ bình thường thôi, bất kỳ vị Tử tước nào dưới trướng cũng có thể điều động một vài tên hộ vệ cấp Kỵ sĩ thực tập trung cấp.
- E hèm.
Ailian hắng giọng một cái, sau đó trịnh trọng nói.
- Locke, làm vị hôn phu của ta nha!
- Hả!
Locke thiếu chút nữa ném rơi chén trà trong tay.
Cỗ xe đến địa điểm của họ vào buổi tối ba ngày sau đó.
Đây là một khu vườn mang bầu không khí tự nhiên nồng đậm, Locke sau khi xuống xe ngựa có thể cảm nhận rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, bất kể là độ ẩm của không khí hay mùi thơm dịu của đất đai, đều mang lại cho hắn cảm giác trở về cố hương Phong Diệp thôn yên bình.
Ấy vậy mà hắn đã rời khỏi Faustain một năm rồi cơ đấy! Locke không khỏi thở dài một cái.
Mặc dù đang là tháng 11 nhưng hiện tượng tuyết rơi trên bầu trời lại không xuất hiện ở Đế quốc Omor, giống hệt như mùa đông ở Vương quốc Faustain. Ở quốc gia này trước đây sẽ thường có tuyết rơi dày đặc vào tháng 12, thậm chí phải tới tháng 1 năm sau mới có thể nhìn thấy tuyết lớn.
Nhiệt độ không khí đã có chút chênh lệch, nhưng trên ruộng đất vẫn còn điểm điểm lục sắc, đây là do nông phu trồng lúa mì sau khi thu hoạch xong và tiếp tục trồng lên lúa mì vụ đông.
- Ôi Ailian, chất nữ của ta, con cuối cùng đã trở lại rồi!
Cách chiếc xe ngựa không xa truyền đến một trận cười to, chỉ thấy một đoàn người đông đảo đi tới, đứng đầu là một nam nhân tóc bạc, tuy đã có tuổi nhưng cơ thể lão giả vẫn rất cường tráng.
Đằng sau lão là một cặp phu phụ trung niên ăn mặc sang trọng, xét về ngoại hình thì người phụ nữ trung niên này giống Ailian đến 70%.
Ailian xuống xe ngựa hoàn toàn phớt lờ lời ân cần thăm hỏi của bá phụ mà chạy về phía cặp phu phụ trung niên phía sau hắn.
- Phụ thân, mẫu thân!
- Ôi chao, nữ nhi yêu dấu của chúng ta.
Đôi vợ chồng trung niên hẳn là đã lâu không gặp con gái, cho nên bầu không khí gặp mặt rất mực thân thiết.
Ngoài cặp phu phụ trung niên ra, còn có một nam tử và một nữ nhi nhỏ hơn nam tử đó đang nhiệt liệt vây quanh và gọi Ailian là tỷ tỷ. Locke từng nghe Ailian kể về hai người này nên đây hẳn là đệ đệ và muội muội của nàng.
- Xin hỏi cậu là ai?
Lão giả tóc bạc đã chú ý tới Locke từ lúc hắn cùng Ailian xuống xe ngựa. Mặc dù tập tục của Đế quốc Omor rất cởi mở, nhưng ở nơi nhỏ bé như này, nam nữ thụ thụ bất thân, nam nhân và nữ nhân chưa kết hôn ngồi chung một cỗ xe ngựa là không thể chấp nhận được.
- Xin chào bá phụ Bissel, ta tên Locke, là bạn học của Ailian!
Dù sao hắn cũng đang phải đóng vai vị hôn phu, cho nên gọi luôn là “bá phụ” cho thân mật. Locke một bên giới thiệu một bên đưa tay ra chào hỏi.
- Ồ, xin chào!
Bissel mặc dù còn có chút chưa hiểu, nhưng vẫn đưa tay ra cho Locke bắt lấy.
Không phải người nào cũng có thể trở thành học viên của Học viện Hoàng gia Đế quốc, nếu thanh niên tên Locke này là bạn học của Ailian, chắc hẳn lai lịch cũng không tệ, đây là điều đầu tiên mà lão giả nghĩ đến và thầm đưa ra đánh giá trong lòng.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca