Một nhóm người đến và đi vội vã, nhanh và gấp như thủy triều.
Ngoại trừ phụ mẫu của Ailian cùng gia đình của bá phụ, những người còn lại hầu như đều là họ hàng xa sống nương nhờ vào hai nhà. Kể cũng không có gì lạ, bất kể là ở vương quốc Faustain hay là đế quốc Omor, kiếm ăn và sinh sống nhờ vào thân thích là quý tộc là điều rất bình thường.
Mấy người hầu nhận lấy hành lý trong tay Locke, ngoại trừ vật dụng cá nhân của hắn và Ailian, còn có lễ vật mà hai người bọn họ cùng nhau “góp tiền” mua để tặng cho người thân. Locke dù gì cũng là lần đầu tới ra mắt thân nhân “nhà gái”, không mang theo lễ phẩm không thích hợp chút nào.
Phụ mẫu của Ailien rất vui khi nhận lễ vật của Locke, bây giờ những người trẻ tuổi biết lễ phép, nói ít làm nhiều, lại có khí độ như hắn không nhiều.
Locke nào hiểu khí chất là gì, tất cả đều là do ảnh hưởng từ mấy nàng Angelina và Grace, chung sống lâu cùng người nho nhã sẽ học theo giống họ. Những thay đổi khác chưa cần nói đến, chỉ cần biết chí ít sau khi tới đế quốc Omor, những người từng gặp và biết Locke, không có ai nghĩ hắn là ở tầng lớp nông dân đi lên.
Những món lễ phẩm kia thực chất là do Ailien tự ý đi mua rồi đưa hắn cầm mà thôi, Locke chẳng hề tốn một xu nào cho “quà ra mắt” lần này hết.
Về phần bá phụ Bissel, hắn chỉ ý tứ liếc mắt một cái, ánh nhìn mang theo thâm ý rõ ràng, hắn chỉ đứng đó nhìn Locke trò chuyện vui vẻ với người nhà Ailian, cũng không nhiều lời xen vào, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau mọi người.
Nơi bọn họ nghỉ lại là ở tòa lâu đài của gia tộc Ailian, mặc dù chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng tòa lâu đài ở trung tâm thị trấn lại được trang trí vô cùng tinh xảo.
Đây là một lâu đài mang đậm bầu không khí văn hóa của Đế quốc Omor, rất khác với kiểu lâu đài của Faustain.
Locke vô thức so sánh tòa lâu đài này với tòa lâu đài mà trước đó từng có dịp tham quan ở lãnh địa Kedozi khi còn ở vương quốc Faustain. Sau một phen quan sát hắn cũng rút ra kết luận rằng mỗi tòa lâu đài đều có ưu điểm và nhược điểm riêng, đều mang một vẻ đẹp đặc trưng. Mặc dù tòa lâu đài kiểu thô sơ và đơn giản rất phù hợp với hắn, nhưng loại tòa lâu đài xa hoa này nếu sống sẽ thoải mái hơn, mà lại trông cũng bắt mắt nữa.
Bữa tối được tổ chức trong lâu đài, phụ mẫu của Ailian một bên dường như muốn tổ chức bữa tiệc chào mừng hoành tráng cho con gái của họ, một bên cũng không muốn lơ là một vị khách quý như Locke.
Buổi yến tiệc cũng được coi là long trọng, đàn hát nhảy múa vô cùng nhộn nhịp, thậm chí số trà bánh mà thị nữ bưng lên cũng nhiều không đếm xuể. Nhưng dù có thế cũng không làm tâm tình Locke quá dao động, những buổi tiệc hắn từng tham gia ở Faustain hay tại nhà của Jokin, đẳng cấp đều hơn hẳn một bậc.
Có điều Locke lại hài lòng với bầu không khí ấm cúng của nơi này hơn, bởi vì không có quý tộc quấy rầy hắn, cũng không cần tham gia những màn xã giao cứng ngắc, việc của hắn chỉ là ăn uống no say là được.
- Tiểu hỏa tử, ngươi có thường tham gia những bữa tiệc như vậy không?
Nam tước Bissel mang theo một ly rượu rum bước tới.
- Vâng, nhưng ta thích bầu không khí thoải mái của bữa tiệc ở đây hơn.
Locke cũng nâng ly rượu của mình lên và cụng ly với lão giả.
Thức uống đặc sản ở đế quốc Omor chính là rượu rum, Locke thích những loại rượu ngọt, nếu có rượu mạch càng tốt, đáng tiếc là những thứ chỉ dành cho bình dân như vậy hầu như không có trong giới quý tộc.
Nếu như có sự xuất hiện của rượu mạch có nghĩa là người tổ chức bữa tiệc này là một nhà quý tộc sa sút, điều này sẽ khiến các vị quý tộc khác chế giễu không ngừng.
Rượu rum trắng và ly rượu nho đỏ va chạm nhau trong không trung, một già một trẻ nhìn nhau cười, cứ vậy uống cạn ly rượu trong tay.
Locke có thể nhàn nhã ở chỗ này hưởng thụ, nhưng Nam tước Bissel thì không thể, ngoại trừ hai vị quý tộc là hắn cùng đệ đệ ra, còn có rất nhiều Huân tước cùng các Kỵ sĩ quý tộc khác trong lãnh địa cũng tới, thậm chí còn có cả những Nam tước từ lãnh địa lân cận đến dự tiệc chung, cho nên cần hai người bọn họ đích thân đi tiếp từng người một.
Nam tước Bissel gật đầu với Locke một cái, sau đó cầm ly rượu của mình rồi rời đi.
Nhìn thấy lão giả cùng đám quý tộc trò chuyện cười nói, Locke bất giác nghĩ đến Lãnh chúa Kedozi ở vương quốc Faustain, hắn đã từng là cấp trên của Locke và rất giống với vị Nam tước này, họ đều là cùng một loại người, Locke thầm thở dài.
- Sao ngươi lại ngồi ở chỗ này?
Ailian mặc một thân váy trắng váy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Locke.
- Ngươi không đi làm quen những thanh niên tài tuấn ở vùng chúng ta sao?
Ailian hỏi vậy nhưng ngữ khí lại mang theo nhiều phần trêu chọc.
Locke hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lắc đầu:
- Ta không có hứng thú.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ailian mặc váy, cho nên trong lúc sơ ý cũng không kiểm soát được đôi mắt nhìn lâu hơn một chút.
Không giống như Locke có thể ngồi ở đây một cách khiêm tốn, tối nay Ailian là một trong những tiêu điểm, thế nên nàng còn chưa kịp nói với Locke vài câu, đã bị mấy nhóm thanh niên quý tộc kéo đến bắt chuyện.
Theo cách Ailian nói chuyện với họ, chắc hẳn bọn họ đã có quen từ trước, và hầu hết đều là con của các quý tộc gần đó.
Mặc dù Locke đã cố gắng hết sức để giữ một vẻ ngoài khiêm tốn, nhưng hắn vẫn thu hút ánh mắt của những người xung quanh, đa phần là họ muốn xem chàng trai trẻ bước xuống từ cùng một chiếc xe ngựa với Ailian rốt cuộc có điểm gì nổi bật.
Đáng tiếc đã khiến bọn họ phải thất vọng, Locke không thể coi là xấu nhưng cũng không thể gọi là đẹp trai. Nếu buộc phải tìm ra ưu điểm, có lẽ chính là phần đôi mắt, mắt của Locke quả thực rất sáng, cho người ta cảm giác luôn tràn đầy năng lượng. Thêm vào đó Locke từng nhiều năm tham chiến trong quân đội, cho nên thể chất của hắn khỏe hơn những thanh niên quý tộc này.
Tiệc tối vẫn duy trì bầu không khí tương đối thoải mái, cuộc tụ hội giữa quý tộc địa phương không thể bằng ở đế đô được, đẳng cấp cao hơn sẽ luôn phải có quy củ này nọ, nên ở yến hội này kể từ lúc bắt đầu Locke vẫn tương đối thoải mái tinh thần.
Cho đến khi…
- Ồ, nghe nói tiểu thư Ailian từ đế đô trở về rồi!
Một thanh âm của nam nhân trung niên từ trong sảnh đường truyền đến, chỉ thấy một vị quý tộc sắc mặt âm lãnh, mũi khoằm như chim ưng chậm rãi tiến vào.
Đằng sau hắn là một thanh niên gầy gò, đi sau lưng còn có một nhóm lớn các quý tộc, chỉ xét về số lượng xem chừng họ còn nhiều hơn cả những quý tộc có mặt trong bữa tiệc.
Phòng yến tiệc vốn thông thoáng đột nhiên trở nên chật chội hơn rất nhiều, bầu không khí cũng trở nên cổ quái hơn trước đó.
- Tử tước Simac, hoan nghênh tới dự tiệc!
Nam tước Bissel nhanh nhẹn đặt ly rượu rum trên tay xuống và trao cho Tử tước Simac một cái ôm thân mật.
Sau đó liền cười nói với thanh niên gầy gò bên cạnh:
- Vị này chính là Willon đúng không, đã lâu không gặp, trông cao lớn hơn nhiều đấy, càng ngày càng tuấn tú, cũng cường tráng hơn trước nhiều.
Simac vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ lấy vai nam tử bên cạnh.
Tử tước Simac vốn dĩ nghe tin Ailian đã trở về nên mang theo nhi tử đi gặp nương tử tương lai, nào ngờ lại nghe nói có một nam tử trẻ tuổi cùng Ailian trở về, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
Hơn nữa hắn còn nghe nói nam tử kia cùng Ailian ngồi cùng xe ngựa trở về, sắc mặt Tử tước Simac càng thêm phần khó coi, mà lại những quý tộc sau lưng cũng không hoàn toàn đều là tiểu quý tộc dưới trướng hắn, có không ít kẻ tới đây để xem náo nhiệt mà thôi.
Người trong cuộc không thể ra tay đánh người, cho dù Nam tước Bissel có cùng hai phụ tử nhà Tử tước cười nói thế nào, thì Tử tước Simac cũng không thể tự nhiên được, mặt mũi vẫn cứ tối sầm lại.
Xung quanh có quá nhiều quý tộc, Tử tước Simac đảo mắt tìm kiếm hồi lâu trong phòng tiệc, cũng không nhìn thấy Locke ngồi ở bên cửa sổ.
- Bissel thúc thúc, Ailian đâu, mau chỉ cho ta.
Nam tử thân người gầy gò như que củi nói với lão giả tóc bạc. Dù chưa từng gặp Ailian, nhưng hắn ta quả thực cũng có sự ngưỡng mộ nữ nhân tài năng dám bước ra khỏi Johanes một mình tới đế đô học tập.
- Nào Ailian, đến gặp Willon đi con.
Lão giả tóc bạc mỉm cười rồi vẫy tay với Ailian đang đứng sau phụ mẫu mình.
Sau khi thấy Ailian miễn cưỡng đi tới, Tử tước Simac bèn có chút lơ đãng hỏi:
- Bạn học của Ailian ở đế đô đâu, mời tới đây cho ta gặp mặt, ta ngoại trừ Ailian ra chưa từng được nhìn thấy học viên Hoàng gia Princeton nào khác!
Tử tước Simac còn chưa dứt lời, các quý tộc trong sảnh tiệc đều vô thức nhìn Locke đang ngồi bên cửa sổ, hắn đương nhiên cũng nghe được mấy lời Tử tước Simac nói, cho nên cũng đành phải đứng lên thôi.
- Xin chào!
Locke chậm rãi đứng dậy, từ phía cửa sổ khuất tầm nhìn đi tới, lịch sự đưa tay ra chào hỏi Tử tước Simac.
Tử tước Simac không hề nhận lấy cái bắt tay hữu nghị đó mà chỉ nheo mắt hồi lâu mới cất lời:
- Ngươi là quý tộc sao?
Câu nói này của vị Tử tước đã khiến cho tất cả mọi người đều chấn động một phen.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca