Tử tước Simac không giống Nam tước Bissel và đám người còn lại trong phòng, mấy người đó tầm hiểu biết hạn hẹp, ít được đi đây đi đó, mà lại có thể là do nhóm quý tộc quê mùa này không mấy quan tâm đến nghi thức quý tộc rườm rà, nhưng đối với quý tộc ở những nơi lớn thì khác.
Từng câu nói, từng hành động, thậm chí từng biểu cảm đều phải có sự quản lý chặt chẽ.
Kể từ lúc Locke đứng dậy và sải bước về phía trước, sau đó vươn tay phải ra, Tử tước Simac không hề nhìn thấy ở Locke có một chút sự cao quý nào, hay nói cách khác là khí chất mà mỗi quý tộc đều nên có.
Và cũng chính vào lúc Locke đưa tay ra, Tử tước Simac đột nhiên hỏi một câu rất thô lỗ.
Những lời của Tử tước Simac làm cho không khí xung quanh trầm xuống tới mấy độ.
Locke hơi nheo mắt lại, nhìn vị Tử tước Simac có chút không biết nể nang ai trước mắt.
- Sao thế, chẳng nhẽ ngài muốn kiểm tra?
Locke đột nhiên nở nụ cười tà mị.
- Ta chỉ là bày tỏ nghi vấn của mình mà thôi.
Tử tước Simac bình tĩnh đáp lại, trong lời nói không có chút khí thế hung hăng nào, nhưng sự bình tĩnh này lại khiến cho các quý tộc xung quanh có chút ớn lạnh.
- Đây là phù hiệu của học viện.
Trong tay Locke đột nhiên xuất hiện một chiếc huy chương hình tròn, cảnh tượng này không chỉ bày ra trước mắt Tử tước Simac, mà tất cả quý tộc chung quanh đều chú ý tới.
Đó hẳn là một thiết bị không gian!
Trang bị không gian đó trên thị trường ít cũng có giá trị ba nghìn Mor vàng, thế mà lại xuất hiện trên người một Kỵ sĩ đến từ Học viện Hoàng gia Đế quốc như vậy, chỉ cần một hành động nhỏ đã ngay lập tức khiến cho không ai còn dám nghi ngờ thân phận của Locke.
Ba nghìn Mor vàng cũng chỉ là giá cơ bản thôi, trên thị trường chợ đen, ngay cả thiết bị không gian nhỏ nhất cũng đã được bán với giá năm nghìn Mor vàng, mà lại là kiểu có tiền không mua được.
Những tiểu quý tộc nhỏ ở nơi như thế này, gia sản tự thân ít nhiều cũng phải trên nghìn Mor vàng, nhưng tuyệt đối không có quý tộc nào dám tiêu xài hoang phí tài phú của mình chỉ để mua những thiết bị không gian mà bản thân ít sử dụng.
Thiết bị không gian tựa như một đường ranh giới phân chia rõ ràng khoảng cách giữa tiểu quý tộc và đại quý tộc. Mặc dù Đế quốc Omor thịnh vượng và phồn vinh hơn Vương quốc Faustain nhưng có một điều không hề thay đổi, đó là thiết bị không gian chỉ dành riêng cho các quý tộc có thế lực.
Thêm vào nữa chính là điều kiện của Học viện Hoàng gia Đế quốc chỉ cho phép giai cấp quý tộc nhập học, Locke đã đưa huy hiệu học viện của mình ra, thì không cần thiết thăm dò thêm thân phận của hắn là thật hay giả, bởi cũng không ai nghĩ nó là đồ giả. Chỉ cần bị phát hiện có sự gian dối ở đây, Locke có thể sẽ trở thành một trong những mục tiêu nhiệm vụ của các Kỵ sĩ được bày ở trong đại sảnh của Học viện Hoàng gia Princeton.
Đối với động tác đường đột của Locke, biểu lộ trên gương mặt của Tử tước Simac vẫn bình thản như cũ, không hề có dấu hiệu dao động, khóe miệng khẽ vẽ lên một nụ cười.
- Rất hân hạnh được gặp mặt, tiểu hỏa tử!
Hắn từ trong tay thị nữ nhận lấy một ly rượu rum, khẽ nâng lên thị ý rồi uống cạn trước mặt Locke.
Đây cũng có thể coi là ly rượu mà Tử tước Simac tự trừng phạt mình, cũng bởi hắn không biết nội tình của Locke, không cần thiết chỉ vì một hiểu lầm nhỏ bé mà đắc tội với người ta.
Locke cũng không muốn tiếp tục đề tài này, thân phận của hắn ở đế quốc Omor là con cháu quý tộc, thân phận thực tế cũng chỉ ngang với Ailien, cho nên hắn cũng nhận một ly rượu rum từ thị nữ, uống một hơi cạn ly cho êm chuyện.
Locke không thích uống nhiều loại rượu rum này, so với rượu mạch hay rượu nho thì nó có nồng độ cồn cao hơn, nhưng không thành vấn đề, với thực lực của hắn bây giờ rất khó say.
Áp lực trong buổi yến tiệc cũng theo đó mà giảm đi đáng kể, sau khi chứng kiến một màn gay cấn, các quý tộc lại tiếp tục giao lưu. Trong phòng tiệc nhỏ hôm nay có khoảng hai phần ba quý tộc phụ cận cũng hội tụ về đây, rất nhiều người trong số họ đã lâu không gặp, bây giờ chính là thời điểm tốt kết giao lại tình cảm.
Ở bên khác, có lẽ người duy nhất không mấy quan tâm tới cuộc ám đấu công khai giữa Locke và Tử tước Simac vừa rồi chính là Ailian, bởi nàng đang cảm thấy vô cùng khó chịu với vị công tử Willon.
Vị công tử Willon đó giống như một con ong đang ngửi thấy hương thơm của một bông hoa, không ngừng bám lấy líu lo liên hồi, đã thế còn không chịu bỏ cuộc kể cả nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Ailian.
Công tử Willon vốn dĩ đến đây chỉ để tham gia náo nhiệt, tiện thể ngó qua vị nương tử tương lai giàu có của mình, nào ngờ thê tử mà gia tộc sắp xếp cho hắn dung mạo lại xinh đẹp như vậy, cộng thêm sự gia trì từ hào quang của các Kỵ sĩ trong Học viện Hoàng gia, tất cả đều khiến Willon gật gù không thôi. Hắn ta cũng là người có mắt thẩm mỹ, nữ nhân đã gặp vô số nhưng mãi cho đến hôm nay, khi lần đầu tiên nhìn thấy Ailian, hắn ta đã phải quỳ rạp dưới gấu váy của nàng.
Sau khi uống xong ly rượu với Tử tước Simac, Locke cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, hắn cũng nâng cốc với phụ mẫu của Ailian đang đứng bên cạnh đó. Mặc dù Ailian vẫn chưa nói cho phụ mẫu mình biết về “thân phận” của người bằng hữu chung trường này, nhưng ai nấy cũng đã đều đoán được.
Sau khi từ chối lời kính rượu từ các quý tộc xung quanh, Locke bắt đầu đi về phía Ailian.
Đoạn nhìn thấy Locke đến gần, khuôn mặt của Ailian biểu lộ sự nhẹ nhõm vô cùng rõ ràng, khiến cho công tử Willon vẫn đang ngắm nhìn nàng không rời mắt phải sửng sốt một chút.
Không đợi cho hắn có thể tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ đẹp trước mặt, Ailian đứng bật dậy không chút kiêng nể, bước tới rất tự nhiên khoác lấy cánh tay của Locke, sau đó rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc và phẫn nộ của chàng công tử thân hình gầy gò đến tội nghiệp.
Lúc bị Ailien bất ngờ chạm vào người, Locke cũng hơi khựng lại, động đậy một chút tỏ vẻ khó chịu, nhưng nữ nhân Ailien không cho hắn rút cánh tay ra, nàng ta ôm lấy tay Locke như thể ôm cái phao cứu sinh, buông ra là chết vậy. Locke thấy như thế đành phải để kệ cho nàng ta muốn làm gì thì làm.
Không ít quý tộc có mặt nhìn thấy cảnh này, nhưng không ai lộ ra vẻ kinh ngạc, một Kỵ sĩ của Học viện Hoàng gia Đế quốc có thể tùy ý lấy ra thiết bị không gian chắc hẳn là con trai của một gia đình đại quý tộc ở vùng nào đó, gia tộc của Ailian chỉ là một Nam tước, gặp cây cao có ai không cố bám lấy chứ.
Tất nhiên phụ mẫu Ailian cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng hai người bọn họ là người bình tĩnh nhất, cũng bởi vì tình thương dành cho con gái lớn, phụ mẫu của Ailian đối với cuộc sống riêng tư của nữ nhi luôn cực kỳ rộng lượng và ủng hộ, chỉ cần bạn trai nàng đưa về không làm gì quá đáng, cả hai đều gật đầu chấp thuận.
Hơn nữa, những gì Locke thể hiện từ lúc đầu ra mắt cho đến nay không chỉ là ưu tú, mà hai vị phụ huynh còn rất hài lòng với cậu bạn trai càng nhìn càng muốn nhận làm rể tương lai mà nữ nhi Ailian đem về.
Bên cạnh sự ngầm chấp thuận của phụ mẫu Ailian, Nam tước Bissel cũng lộ ra nụ cười khổ, vốn dĩ là muốn bám lấy môn hộ gia tộc Tử tước Simac, nhưng không ngờ cháu gái lại tung ra chiêu bài hiểm như vậy, Nam tước Bissel cũng không phải người ngoan cố, mà lại có lựa chọn tốt hơn, sao có thể bỏ gốc lấy ngọn cơ chứ. Hắn ở đây cả buổi chỉ uống rượu rum, hoàn toàn quên mất lời hứa với Tử tước Simac trước đó.
Bữa tiệc tối kết thúc bằng cuộc trò chuyện xã giao và lời khen ngợi không ngớt của các quý tộc. Trong một phòng ngủ của tòa lâu đài, Locke cởi bỏ bộ nhuyễn giáp và thay đồ ngủ.
Bộ nhuyễn giáp này là lấy từ trong bảo khố của nhà Hầu tước Philip, Locke đã mặc nó được một năm, trải qua vô số trận chiến trong khoảng thời gian này, nhuyễn giáp về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh tính thực dụng và bền bỉ của nó.
Locke nhìn ngắm bộ nhuyễn giáp của mình, sực nhớ đến Grace và tự hỏi có phải gần đây bản thân đã quá bỏ bê nàng ấy hay không. Cho dù là ra ngoài làm nhiệm vụ hay từ học viện trở về nhà, thời gian cũng như tiếp xúc của hắn và Grace chỉ giới hạn ở trên giường.
- Đợi qua thời gian này ta phải ở bên nàng ấy nhiều hơn một chút mới được.
Locke khẽ thở dài.
Grace là người lớn tuổi nhất trong số những nữ nhân của hắn, lớn hơn Akano hai tuổi, Locke luôn cảm thấy mình thấp hơn người phụ nữ khôn khéo mà cơ trí này hai cái đầu, cho nên cũng chỉ có thể giành lại thế thượng phong, lấy lại tự tin khi ở trên giường mà thôi.
- Này, Locke! Ngươi ngủ chưa?
Đang miên man suy nghĩ bỗng một giọng nữ từ ngoài cửa truyền đến.
Locke biết là ai nên đi ra mở cửa không do dự
- Đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm nhiệm vụ nữa!
- Ngươi không mời ta vào trong chơi một lát sao?
Ailian mặc một thân váy trắng đứng ngoài cửa bĩu môi không vui nói, Locke lập tức chặn cửa lại, hiển nhiên là không muốn cho nàng đi vào.
- Ta cần nghỉ ngơi, ngày mai đừng quên nhiệm vụ đấy, điều tra hầm mỏ lãnh địa Felice!
Locke nói như nhắc nhở rồi đóng luôn cửa lại, không để cho nàng ta có cơ hội nói thêm gì.
- Hừ!
Ailian như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi tức giận giậm chân, bộ váy dài màu trắng đung đưa theo nhịp, nàng thường ngày rất ít mặc váy, chẳng ngờ Locke còn không thèm nhìn lâu hơn một chút.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca