Nhờ sự uy hiếp của con tiểu Hạt Long nên cả nhóm đã đến được điểm cắm trại đầu tiên thành công trước khi màn đêm buông xuống.
Đây là một vách đá được đánh dấu trên bản đồ với hình thù dựng ngược và có phần nghiêng rất rõ ràng, chính nhờ vậy mà có thể chặn được gió lạnh từ ban đêm, nghỉ lại một đêm tại đây là một lựa chọn không tồi.
Vì là nữ nhân nên lều của các Ma pháp sư được dựng ở phía trong cùng của vách đá, trong đó nhóm ba Kỵ sĩ Locke phải quấn mình trong túi ngủ vào ban đêm kiêm trọng trách canh gác bên ngoài.
Cả nhóm nào là đốt lửa, nấu ăn, dựng lều, dựng dây cảnh giới… vô cùng tất bật. Nhưng mà trong lúc mọi người đang bận rộn thì Angie lại khá nhàn nhã, thậm chí không biết nó từ đâu đào được một con rết đỏ dài nửa mét, sinh vật đó vẫn còn sống, theo bản năng cố gắng giãy giụa hòng thoát khỏi cái miệng đang há rộng của tiểu Hạt Long.
Một đặc điểm của động vật chân đốt là sức sống của chúng rất mãnh liệt, đáng tiếc là sức sống của loài rết lớn màu đỏ có tràn đầy cỡ nào cũng chỉ giúp nó tận hưởng quá trình chết lâu hơn một chút mà thôi.
Mấy nữ pháp sư vừa mới xoa đầu Angie và chơi cùng nó điều không hẹn mà cùng xoa xoa bàn tay vừa chạm vào tiểu Hạt Long, chắc hẳn bọn họ đang thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ chạm vào Angie nữa.
Trong khi Angie bận rộn tìm kiếm thức ăn cho bản thân thì Locke và những người khác cũng lo liệu công việc cho buổi tối.
Phía trên đống lửa, một miếng thịt Tiêu Diêm Lang đang được nướng chín, thì thoảng lại nhỏ mỡ xuống tỏa ra mùi thịt muối vô cùng kích thích.
Vì bọn họ vẫn đang ở gần vùng giao giới vòng ngoài Saline sâm lâm nên cũng không cần lo lắng quá về việc lửa trại sẽ thu hút những vị khách không mời mà đến.
Những miếng thịt thơm ngon này chính là của nhóm sinh vật tấn công ban ngày đóng góp, hai con sói sau khi bị giết đã được Locke lột da rất chuyên nghiệp, đồng thời lấy hết những phần thịt mềm ngon nhất cho vào nhẫn không gian để dành cho bữa ăn tối nay.
Thịt sói vốn không ngon, nhưng loài Tiêu Diêm Lang này là dị thường, không biết có phải là do trong máu chứa quá nhiều muối hay không mà để tới tối thịt vẫn còn tươi, như thể đã được tẩm ướp lâu ngày vậy, vị thịt vừa hay rất hợp khẩu vị của Locke.
Trong đội nhóm sở hữu trang bị không gian chỉ có Jokin, Angelina và Bili, nên khi một Kỵ sĩ như Locke cũng lấy ra một chiếc nhẫn không gian, khiến mọi người ngoại trừ Angelina kinh ngạc không thôi.
Đặc biệt là Bob, người từng tặng ngựa cho Locke, hắn thầm nghĩ, à thì ra ngươi là phú hào, có nhẫn không gian mà vẫn quan tâm đến vài con ngựa quèn của ta.
Bởi vì sắc trời đã tối, cộng thêm sự cố ý che giấu của Locke, cho nên không ai nhận ra rằng chiếc nhẫn không gian của Locke là nhẫn dành cho nữ nhân đeo.
Một đêm vô sự trôi qua, ngày hôm sau, cả nhóm bắt đầu cuộc hành trình đến nơi sản sinh ra Ma Ngưng Quả.
Sau khi xua đuổi hai con vượn cố ý gây rắc rối tìm cách cướp của, Locke nắm lấy thanh trường kiếm trong tay và dựa vào một gốc cây khổng lồ để hồi phục thể lực.
Mina bên cạnh dùng Ngưng Thần Chi Quang gia trì cho hắn, rồi tiếp tục đi xử lý vết thương trên cơ thể Chris.
Gia hỏa Bob ở bên kia thảm hơn một chút, phần bụng của hắn bị con vượn ăn thịt “đào” ra một khúc máu me be bét, hiện đang đau đớn nhe răng trợn mắt tiếp nhận Thủy Nhuận Thuật trị liệu của Diene.
Angelina, Jokin và Bili giống như Locke, đang tăng tốc quá trình phục hồi tinh thần lực vừa bị hao tổn.
Đã một tuần kể từ khi bọn hắn bước vào Saline sâm lâm, khi càng đến gần mục tiêu, nhóm người càng phải đối mặt với nhiều cuộc tấn công của Ma thú, mối nguy hại chỉ có nặng hơn chứ không hề nhẹ đi.
Hai con vượn vừa tấn công họ đều là Ma thú trung cấp, chúng dựa vào sự nhanh nhẹn của mình để di chuyển trong rừng như gió, đánh bại hàng phòng ngự liên thủ giữa Bob và Chris.
Nếu không phải nhờ Locke kịp thời chém chết con vượn đang quay lại tập kích nối tiếp, e rằng mấy Ma pháp sư đã bị thương.
- Còn bao xa nữa?
Jokin đang nhắm mắt khôi phục lại tinh thần lực bỗng nhiên nói một câu.
Locke lấy tấm bản đồ buộc trên tay ra, xem qua rồi nói:
- Còn một ngày rưỡi nữa.
Hướng bọn họ đang đi về cơ bản là đường thẳng, có nghĩa là với tốc độ hiện tại, sẽ mất thêm một ngày rưỡi nữa để đến được khoảng rừng cây nơi sản sinh ra Ma Ngưng Quả thần kỳ.
- Vậy nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta tiếp tục xuất phát!
Jokin nói với mọi người, khu cắm trại đã được đánh dấu trên bản đồ sẽ an toàn hơn một chút, chỉ cần đến được đó trước khi trời tối thì các cuộc công kích nguy hiểm như thế này mới giảm bớt.
Ngoại trừ ma pháp Vân hệ, Mina còn tu thêm rất nhiều ma pháp phụ trợ, những ma pháp như có thể giúp nhanh chóng khôi phục thể lực và tinh thần lực cho con người đều rất thực tế, đội ngũ này không có một người nào nhàn rỗi, hầu như mỗi người đều đóng vai trò không thể thay thế.
Locke đảm nhận vị trí mở đường tiên phong, với thực lực hiện tại, hắn cũng được coi là nhân tố nổi trội nhất trong số những Kỵ sĩ thực tập trung cấp, có thể đối phó với vài con cho đến số đông kẻ tập kích ở cấp Ma thú trung cấp, nếu không phải do sợ sẽ kéo theo nhiều nguy hiểm tới, hắn thực sự có thể tiêu hao thêm thời gian để giết chết chúng.
Lấy lũ vượn vừa tấn công họ làm ví dụ, nếu hai con vượn đen hôi hám đó không bỏ chạy khi thấy có biến, chỉ cần dựa vào khoảng thời gian Bili dùng Đằng Man cuốn lấy thân chúng, Locke hoàn toàn có thể nhân cơ hội chặt lấy đầu chúng.
Ma hạch của Ma thú rất có giá trị ở Princeton và Locke không ngại kiếm thêm tiền trong lúc làm nhiệm vụ.
Hiện giờ cả nhóm đã tới một vũng lầy màu đen, cách địa điểm nhiệm vụ của bọn họ - khoảng rừng sản sinh ra Ma Ngưng Quả - không đến ba dặm, đồng thời cũng là nơi bọn họ sẽ tạm thời ở lại đêm nay.
Thông thường những nơi có nước vào ban đêm sẽ không yên tĩnh lắm cho nên bọn họ quyết định leo lên những cây cối xung quanh ngủ tạm.
Một cái cây khổng lồ có độ cao trung bình mười lăm mét hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của đám người.
Mỗi người chọn một cái cây, tối nay Locke cũng vẫn đảm nhiệm trọng trách làm người gác đêm.
- Locke, ngươi có thể giúp ta chút được không?
Bất chợt giọng nói nói Bili thỏ thẻ vang lên.
Khi Locke đi tới hỏi có chuyện gì, chỉ thấy cô nàng ngượng ngùng không nói, Locke nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu vô cùng, Bili vốn dũng cảm và thẳng thắn là vậy, ấy thế mà lại sợ độ cao, nàng muốn nhờ Locke giúp bế mình lên trên cây.
Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Bili, Locke định trêu vài câu lại thôi, động tác dứt khoát vòng tay qua ôm eo Bili, một tay bế nàng lên, tay còn lại nắm lấy cành cây trên thân cây, trong nháy mắt đã trèo lên cái cây có độ cao hơn mười mét.
Thân cây thô dày nên có đủ chỗ rộng rãi vừa đủ để đựng một chiếc túi ngủ cho một người.
- Trước khi đi ngủ nhớ buộc dây túi ngủ vào!
Locke nhắc nhở, Bili sợ độ cao, tối trở mình mà bị ngã chắc sẽ vui lắm.
- Ừm.
Có lẽ vì vừa rồi được Locke ôm nên nàng khẽ đỏ mặt, trông không tự nhiên, chỉ nhẹ giọng đáp lại.
Sau khi giúp Bili chỉnh lại túi ngủ, Locke nhảy xuống thân cây, cách đó không xa, Chris nhìn hắn với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
Mọi người trong đội đều biết Chris có ý với Bili, nhưng đáng tiếc chàng có ý thiếp lại vô ý, Bili có lẽ cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Chris.
Locke sau khi giúp Bili xong, đột nhiên hoài nghi chẳng có nhẽ Jokin cũng sợ độ cao, mối quan hệ giữa hắn và nàng trong đội luôn rất căng thẳng, giữa hai người luôn xảy ra mâu thuẫn trong các cuộc trao đổi thường ngày. Jokin không thích cái tính cách suồng sã của Locke. Còn Locke lại không hề ưa kiểu lấy mình làm trung tâm của Jokin, ngoại trừ những chủ đề liên quan đến nhiệm vụ, cả hai rất hiếm khi nói chuyện cùng nhau.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca