Ngoài cửa thành, nam tước Kadozi nhìn ba hỏa cầu lơ lửng nói nhỏ:
- Thi pháp giả…
Zoro và Jelson cách đó không xa cũng nhìn thấy.
- Chúng ta lên! Nam tước Kasher cử ma pháp sư ra trận, tòa thành này sắp bị phá.
Zoro hét lên với binh sĩ chung quanh.
- Đại nhân, an toàn của người thì…
Jelson muốn nói gì đó nhưng bị Zoro trừng một cái.
- Đây là việc phải làm!
“lần sau để Locke bảo vệ thiếu gia Zoro, ta đi tấn công”
Jelson thầm nghĩ trong lòng.
Trong thành, ba người Grace cũng nghe tiếng nổ kia.
- Đây không phải lực của con người!
Grace mặt biến sắc.
- Là ma pháp, chúng ta mau trở về, toà thành này sắp bị phá!
Không màng đến hình tượng quý tộc thục nữ, dứt lời liền hai tay cầm váy chạy vào ngõ sâu, thị nữ sau lưng nàng cũng ôm Christine chạy theo.
Đoàn người Willis ở cửa thành Bắc cũng nghe tiếng vang, mặc dù hắn là đứa con không được sủng ái, nhưng là một quý tộc nên hắn cũng biết chút lực lượng siêu phàm.
- Ma pháp sư..
Sắc mặt Willis càng đen hơn.
- Chúng ta đi mau!
Đoàn người đi theo hắn đều là tinh nhuệ, tuy chỉ có hơn năm mươi người, nhưng đa số đều là kỵ binh. Hành trang còn có mấy chiếc xe ngựa lớn, đây đều là của cải của hắn.
Cường độ tiến công của cửa thành bắc rất nhỏ, chỉ cần bọn hắn có thể lao ra, có địa đồ Murphy Sâm Lâm cùng khế đất của trang viên vương quốc Karaman, Willis tin rằng mình có thể tái khởi Đông Sơn, thậm chí còn tốt hơn khi sống ở Charles.
Cửa thành từ từ mở ra, nhóm Willis đột phá đám bộ binh kia, ngay lúc bọn Willis cho rằng đã thoát được một kiếp, nhưng lại bị một đội kỵ binh nhiều hơn số lượng của hắn ngăn ở giao lộ. Khiến hắn cực kỳ khiếp sợ.
Willis phát hiện người cầm đầu toàn thân đều bọc giáp khiến hắn áp lực, hắn đã âm thầm tu luyện đấu khí đến kỵ sĩ thực tập trung cấp, kẻ này còn mạnh hơn hắn… Willis có dự cảm không lành.
- Nam tước đại nhân…
Nam tử trung niên cũng mặc giáp toàn thân đi sau lưng Willis nói.
- Đợi lát nữa dốc lực chạy.
Sau đó ra lệnh với kỵ binh chung quanh.
- Các ngươi, bảo hộ đại nhân!
- Rõ!
Các binh sĩ trả lời.
Willis mở to hai mắt, ngay cả cường giả hắn âm thầm mời đến vẫn không địch lại, vậy thực lực của kỵ sĩ này…
Mặc dù lực phòng thủ của tòa thành này rất mạnh, nhưng vẫn bị bọn hắn dẹp xong, cửa thành lần lượt cáo phá vào giữa trưa, binh sĩ Charles lui giữ phủ thành hiển nhiên phát hiện bản thân bị lãnh chúa vứt bỏ, lựa chọn đầu hàng.
Chạng vạng tối, từng đội từng đội binh sĩ Faustin tuần tra tại thành phố Fareins, sau khi cửa thành bị phá, nhiều nạn dân Charles bạo động, phá phách cướp bóc, những nạn dân này tạo nên tổn thấy cho binh sĩ Faustin còn nhiều hơn so với binh sĩ Charles lúc chống cự. Cũng may Faustin có kinh nghiệm với việc xử lý tình huống như thế này, sau khi hai bên đường phố treo cổ mười mấy kẻ nổi loạn, trận náo động này cuối cùng cũng kết thúc.
Locke mới từ chỗ nam tước ra, hai vị nam tước vẫn đang tranh luận không ngừng chuyện ai là người phá cửa thành trước. Lúc Locke bọn hắn công phá cửa thành cơ hồ cùng một thời gian với ma pháp của nam tước Kasher, vì vậy tàn quân Charles trong thành chống cự một hồi rồi lựa chọn đầu hàng.
Ngay sau đó, Locke đến chỗ thiếu gia Zoro, thiếu gia không bị gì cả, nhưng Jelson lại gặp xui rủi lớn, có lẽ cường độ bảo hộ quá lớn nên lính Charles nghĩ thiếu gia Zoro là nhân vật đặc biệt, nhiều lần bị đánh úp sau lưng.
Thiếu gia Zoro có thực lực đấu khí không hề tầm thường cùng giáp toàn thân kiên cố, nghe nói chỉ trầy da, còn Jelson thì không, thủ hạ báo lại hắn bị bắn bên eo trái, tiễn thủ kia có thể bắn ở vị trí này cũng quá xảo trá.
Thiếu gia Zoro trong một đình viện xa hoa, hắn báo cao tình huống hao tổn, dù sao vị này cũng là lãnh đạo trực tiếp của đội họ.
Zoro rất hài lòng với Locke, điều này khiến Zoro cảm thấy hắn có một đội binh sĩ và một sĩ quan không tệ thuộc về hắn.
Thiếu gia Zoro cao hứng, liền ban thưởng, một thước vải vóc mềm mại màu hồng cùng một đoạn hoa Hồng Hải. Xem ra thiếu gia Zoro biết hắn nuôi dưỡng nữ nhân, nếu không sẽ không ban thưởng loại vật này. Hoa Hồng Hải vẫn là tự Locke cắt, nhưng hắn cố ý lần này cắt nhiều hơn lần trước một nửa. Loại bảo vật này vậy mà cũng được thiếu gia mang theo trong chiến tranh, xem ra giá trị của nó nhiều hơn lời thiếu gia Zoro nói.
Sau một thời gian trở về, lấy lý do thăm trung đội trưởng Jelson nên hắn từ chối yêu cầu đi ăn cơm tối chung. Mặc dù bị cự tuyệt, nhưng Zoro càng cao hứng vì hắn càng thích một thuộc hạ quan tâm đến chiến hữu và cấp trên.
Jelson được sắp xếp ở trong một viện nhỏ, điều hai binh sĩ trong đội chăm sóc hắn. chỉ là eo trái bị bắn trúng, nếu so với trước kia thì tổn thương như này là khá lớn, nhưng bây giờ đối với người đã tu luyện đấu khí, đấu khí sẽ từ từ chữa lành vết thương, tổn thương đó của Jelson khoảng một tuần sẽ ổn.
Jelson kích động khi thấy Locke đến thăm hắn, nói nhất định phải bắt Locke ở lại đây đêm nay, Locke còn chưa tìm được chỗ ngủ.
- Việc bảo hộ thiếu gia Zoro lần sau giao cho ngươi, ta xông trận…
Locke đều cười đáp ứng.
Sau khi đi thăm Jelson đến tối muộn, Locke cự tuyệt đề nghị ở lại của hắn, trung đội trưởng như bọn hắn, nam tước đều sẽ cho quyền lợi được ở tạm trong một viện riêng.Tựa như viện dưỡng thương của Jelson. Có thể ở riêng một viện vẫn tốt hơn cùng người khác một chỗ.
Loại đình viện riêng này trước đó đều là chỗ ở của thương nhân và người giàu có, đều ở gần phủ thành chủ, Locke muốn chọn một môi trường an tĩnh, vì ban ngày công thành nên đấu khí của hắn tăng lên không ít, hắn cũng cảm nhận được một chút.
Locke đi trên đường, hai bên đường đều là âm thanh binh sĩ Faustin đánh phá tiệm, đây là nam tước ngầm đồng ý, binh sĩ dùng mạng chiến đấu, đương nhiên cũng nên ban thưởng nhiều chút.
Những cửa hàng bên đường không nhiều tài sản, nam tước chướng mắt nhưng các binh sĩ giống như tìm bảo vật, tìm kiếm bảo bối mình thích trong gạch vụn. Nếu có thể tìm thấy một đồng kim tệ liền giàu to, có thể đổi lấy năm mươi ngân tệ, nhưng chuyện này rất khó.
Chủ nhân những cửa hàng kia đã sớm chạy, những thứ còn lại chỉ là đồ vật giá trị thấp, nhưng cũng không ảnh hưởng sự nhiệt tình của các binh sĩ.
Trước kia Locke cũng là một thành viên trong bọn họ, thậm chí khi còn là tiểu đội trưởng thì hắn từng có một đêm dẫn đầu các huynh đệ tìm kiếm đạt được thành quả rất huy hoàng. Hiện tại hắn là trung đội trưởng, không cần phải tự mình xông lên, có thủ hạ chia phần, nam tước cũng nhận được một phần chiến lợi phẩm. Trung đội kỵ binh của nam tước đại nhân trấn giữ là kim khố của tòa thành, kho binh khí, kho lương thực, chưa nói đến phủ thành chủ, một kiện đồ sứ bên trong cũng đáng giá mấy kim tệ.
Kỹ xảo cướp bóc phá thành của mấy tên Hans, Kane đều không khác biệt mấy, Locke tin chắc bọn họ tuyệt đối có thể “ăn no”. Locke không nghĩ nhiều, việc cấp bách lúc này là tìm chỗ ở.
Locke đi vào một con phố u ám, con phố này lưng tựa phủ thành chủ cũng coi như là giàu có, nơi này trước đó hẳn là của nhà đại phú. Hắn đi vào trong, một cánh cổng gỗ lim xuất hiện trước mặt, là nó.
“Rầm!”
Locke đá văng cửa phòng đi vào, chủ nhân các trang viên đều chạy trốn, dù không trốn cũng không sao, trực tiếp đuổi đi là được, hiện tại phòng này là của hắn, nếu không biết điều, hắn cũng không nương tay.
Trong viện rất sạch sẽ, chủ nhân trước đó hẳn là người tỉ mỉ, trong viện có cây nhưng mặt đất lại không có lá, Locke cảm giác chủ nhân căn phòng hoặc là vừa đi khỏi hoặc là chưa đi.
Trong viện ngoại trừ phòng cho người gác cổng thì chỉ có hai phòng, lúc vào hắn không thấy người bên trong phòng gác cổng. Locke nhìn hai gian phòng không mở cửa liền rút kiếm tiến vào căn bên phải trước, căn này nhỏ hơn, hẳn không phải là của chủ.
Chậm chậm cầm kiếm đi vào, không có người. Trong phòng có một mùi thơm nhẹ, hẳn là nơi ở của nữ tử. Phòng cũng không lớn, ngoại trừ một cái giường thì không có gì trang trí hết. Trên giường hỗn loạn, chủ phòng hẳn là vội chạy trốn.
Locke lui ra ngoài, nhìn thoáng qua phòng chính, vẫn là bộ dáng yên tĩnh. Nếu trong viện này có người thì hẳn là trong phòng này, Locke chậm rãi đi đến đẩy cửa, trong phòng một mảng đen kịt. Ngay lúc Locke đẩy cửa phòng mở toanh ra, một vòng sáng hiện lên.
Dịch: Hong
Biên: Khangaca