Trong lòng Locke báo động, linh hoạt lăn về phía trước, tay phải cầm kiếm dùng sức đâm về nơi phát sáng.
“Keng.”
Âm thanh kim loại va chạm nhau truyền đến, tay phải Locke chấn động đấu khí, nhưng vẫn không làm rơi kiếm trên tay người kia, Locke một kích không thành, thuận thế đánh tới chỗ người kia. Thể trạng Locke một mét bảy tám cũng không kém trong doanh trại mà người kia phát ra tiếng kinh hô, là nữ nhân.
Locke thừa tay phải chụp lấy cổ kẻ đánh lén, ấm áp trơn mềm. nhưng hắn không nương tay, trên chiến trường không có chuyện nương tay. Ngay lúc Locke định nhìn xem bộ dáng người này ra sao, một hồi vang động truyền đến, một bóng đen nhào tới, tay trái Locke vụt tới trước như nắm phải đồ gì mềm mại, vô ý thức nhéo nhéo.
“A!”
Một tiếng rít lên xuyên thấu của đình viện.
Ánh trắng ngoài cửa chiếu rọi vào phòng, Locke cũng thích ứng với bóng tối, hắn nhìn thấy hai gương mặt xinh đẹp, một người ngây ngô, một người trưởng thành. Thứ mềm mại trong tay phải hắn chính là nữ nhân trưởng thành kia. Trong mắt người kia đầy nước mắt, cắn chặt môi như nhẫn nhận thống khổ quá lớn. đó là đương nhiên, Locke theo bản năng nên là dùng hết lực. Một lâu sau, lúc nước mắt nữ nhân kia càng lúc càng nhiều, Locke cuối cùng cũng phản ứng, buông lỏng tay ra, nữ nhân kia liền ngã nhào xuống đất.
Hắn không lo nữ nhân kia sẽ động thủ, một trảo như thế, bất kỳ ai cũng không chịu được, hơn nữa đây chỉ là một người phụ nữ bình thường. Mà vị bên tay phải hắn cũng không dám xem thường, có thể ngăn được một chiêu kích phát đấu khí của hắn, nhưng lúc này bị Locke nắm cổ lâu như vậy, cũng sắp hít thở không thông.
- Các ngươi là ai?
Locke hỏi nữ tử ngã nhào trên đất. Nhìn trang phục của cả hai thì một người mặc trang phục hầu gái, trên đầu đeo một buộc tóc màu lam, nữ tử trên đất thì váy đen, dù váy lúc này đã dơ dáy bẩn thỉu nhưng bộ dáng lộ ra cho người ta cảm giác trơn tru, có giá trị. Vậy thì nữ tử trên mặt đất kia là chủ.
- Khụ khụ… mau buông Lafite ra! Nó sắp bị ngươi bóp chết rồi!
Nữ tử trên mặt đất hô lớn, liều lĩnh xông lên níu lấy Locke. Nàng đã mất một quản gia, giờ không muốn mất thêm một người thân nữa.
Locke bất đắc dĩ nhìn nữ nhân này, dáng vẻ cố tình gây sự này hắn chưa từng thấy qua, Locke đã từng tiếp xúc nữ nhân. Nếu không phải những nữ nhân trong doanh trại quân khu, vì chút tiền tài của binh sĩ mà a dua nịnh nọt. bao gồm cả Akano, nàng cũng là nói gì nghe đó, chưa từng ngỗ nghịch. Nghĩa là Locke chưa từng thấy qua nữ nhân “dũng cảm” như này.
Nữ nhân hắn bóp lấy bên tay phải lâu như vậy cũng hít thở không thông. Lúc này mới buông lỏng tay ra, nữ nhân trên mặt đất thấy Locke buông lỏng, không dây dưa, nhanh chóng nhào tới bên cạnh.
- Lafite, Lafite, ngươi không sao chứ?
Cô gái trẻ kia nghe nữ nhân gọi, khuôn mặt bị bóp đỏ bừng gật đầu, sau đó ho khan một hồi, hai mắt nhắm nghiền. hô hấp yếu ớt nhưng vẫn chưa chết.
Locke là người nhạy cảm, lúc nữa nhân kia ho khan, hắn cảm giác được cô gái trẻ kia giống với trạng thái của bọn Yorkshire lúc tu luyện cùng hắn, xem ra cô gái trẻ này có tu luyện đấu khí, không biết đấu khí thế nào so với đấu khí Hùng Ưng, Locke nghĩ thầm.
Nữ nhân nhìn cô gái trẻ ngất đi, trong lòng vô cùng bối rối, cũng may vẫn còn hơi thở. Nữ nhân yên tâm thở dài một hơi, lại đột ngột nghĩ đến hắn vẫn còn trong phòng, thân thể lại chấn động.
Locke một lần nữa hỏi.
- Các ngươi là ai?
- Bọn ta, bọn ta là một gia đình trong thành này, nàng ấy là thị nữ của ta.
Nữ nhân này chính là Grace, không hổ là đóa hoa giao tiếp của vương đô, sau chút bối rối, lập tức nói lai lịch của mình như thật.
- Ngươi nói láo! Một thị nữ của gia đình bình thường sao lại có đấu khí?
Ánh mắt Locke nhìn chăm chăm trên mặt nàng.
Grace nào có bị nam nhân nhìn chằm chằm như vậy qua, tâm trạng vừa mới bình phục lại liền hoảng loạn, Locke nhìn đoạn cổ tay của hai người, người bình thường như hắn cũng nhìn ra vết tích đấu khí, dù Locke chỉ là tiểu sĩ quan.
Đây cũng là điểm khác biệt của Charles cùng vương quốc Faustin,, quân công trong quân đội Faustin đạt đến trình độ nhất định thì có thể tu luyện đấu khí, còn ở Charles, bí tịch đấu khí luôn nằm trong tay quý tộc, ngay trong quân đội cũng sẽ không tồn tại sĩ quan tầng dưới cũng có đấu khí, về phần cũng có một vài binh sĩ có đấu khí là vì hoặc là bọn hắn là quý tộc hoặc là gia thần của quý tộc.
Grace nhìn thế nào cũng không thấy dáng vẻ quý tộc của Locke. Thậm chí nam nhân này có thể là một dân thường.
Locke cũng không biết việc truyền thụ đấu khí của Charles và Faustin khác nhau điểm nào, chỉ là trước đây hắn rất hiếm khi gặp kẻ địch có tu luyện đấu khí, lần công thành này chỉ gặp có hai người tu luyện đấu khí liền có thể nhìn ra.
Nhưng khi gặp phải, kẻ địch này chính là một kho báu di động. đại thúc Yorkshire từng nói cho hắn biết, người tu luyện đấu khí ở Charles không phú thì cũng quý, trên chiến trường gặp phải loại người này thì sẽ có thu nhập phong phú, hoặc là áo giáp tinh mỹ, hoặc là trường kiếm sắc bén… Nếu may mắn, không chừng còn có được nhẫn hiếm.
Locke nhìn nữ tử trên đất, trang phục hầu gái mộc mạc chỉ có kiểu cách là khác với hầu gái của nam tước trong doanh trại, còn lại đều như nhau. Điều này nghĩa là Locke sẽ không thu hoạch được áo giáp hay trường kiếm, còn nhẫn hoặc dây chuyền cũng không thấy, nhưng trên cổ tay nữ nhân kia có một vòng tay, Locke lấy vòng tay cất giữ.
Nữ nhân này không định nói thật, Locke chuẩn bị dùng thủ đoạn khảo vấn trên chiến trường, hắn sẽ không vì nàng xinh đẹp mà mềm lòng, đây là bí quyết sống lâu của hắn.
- Cô cô….
Một tiếng thở nhẹ của bé gái phá vỡ yên tĩnh.
Sáng sớm, náo nhiệt của thành phố Fareins vẫn chưa trở lại. Mặc dù là tòa thành nhỏ, nhưng trong thành tính thêm nạn dân thì cũng mấy ngàn người, nhiều binh sĩ vẫn tìm đồ vật trong các cửa hàng.
Tiếng la khóc, tiếng chửi rủa, tiếng đồ vật rơi xuống, âm thanh vỡ nát là chủ yếu của tòa thành.
Phủ thành chủ của nam tước Kadozi cũng một hồi ầm ĩ.
- Ngươi nói cái gì? Thành chủ của tòa thành này đã chạy thoát. Sao hôm qua ngươi không báo cho ta!
Nam tước Kasher rống ro.
- Chỉ là một thành chủ bỏ chạy, có gì ngạc nhiên.
Nam tước Kadozi hời hợt dùng khăn xoa quần áo.
- Chỉ là một tên thành chủ? Ngươi có biết hắn là con của hầu tước, thu hoạch được trên người hắn có thể hơn nửa thành phố này.
Nam tước Kasher tức giận rống lên.
- Một nhi tử không được sủng ái thôi, ngươi còn muốn nhiều hơn?
Nam tước Kadozi bình thản đáp.
Kasher còn muốn nói gì đó, Kadozi đã ngắt lời.
- Không phải ngươi muốn nhiều hơn một thành sao, kho quân giới và kim khố của tòa thành này, ngươi có thể lấy thêm được một thành.
- Kho lúa…
Nam tước Kasher còn muốn tranh luận.
- Không được.
Nam tước Kadozi liền cự tuyệt.
- Lương thực của ta cũng không nhiều, mỗi người một nửa, trước đó đã bàn xong.
Nam tước Kasher và nam tước Kadozi xem như tư quân quý tộc trong quân đội, quân bộ chỉ phụ trách ít quân lương và lương thực, những cái khác đều cần quý tộc chuẩn bị.
- Được, quyết định vậy đi.
Nam tước Kasher dĩ nhiên biết đó là ranh giới cuối cùng của hắn.
Sau khi nam tước Kasher rời đi, kỵ sĩ Will cùng lão quản gia xuất hiện trước gian phòng.
- Nói đi, cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
Nam tước Kadozi thản nhiên nói, khuôn mặt lạnh như băng khiến người khác không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Đại nhân.
Kỵ sĩ Will mở miệng.
- Lúc tên thành chủ kia phá vây, thủ hạ có chừng năm mươi kỵ sĩ, những kỵ binh kia được trang bị tuy không bằng cường binh bách chiến như chúng ta, nhưng cũng không kém là bao.
- Hơn nữa.
Kỵ sĩ Will dừng một chút.
- Trong đó có một kỵ sĩ thực tập trung cấp và hai kỵ sĩ thực tập cấp thấp liều chết kéo ta lại.
- Hửm?
Nam tước lúc này mới thấy hứng thú.
- Hai vị đê giai, một vị trung giai?
Thủ hạ của nam tước Kasher cũng chỉ có một kỵ sĩ thực tập đê giai và một ma pháp sư cấp thấp mà thôi.
- Đúng vậy, đại nhân.
Will hoàn toàn không áp lực trước mặt nam tước Kadozi, một là bản thân nam tước là thực lực chỉ là kỵ sĩ thực tập cấp thấp, hai là vị thế cao, vì vậy tự dưỡng thành một cỗ khí thế.
- Hơn nữa kỵ sĩ thực tập trung giai kia dùng đấu pháp hoàn toàn không cần mạng, cứng rắn nhận một kiếm của ta, kéo ta lại.
Kỵ sĩ Will nói tiếp.
Nam tước Kadozi có thể tưởng tượng cảnh lúc đó, một vị kỵ sĩ thực tập trung giai cứng rắn nhận một kiếm của một vị cao giai, nếu hắn không chết thì cũng sắp tàn phế, như vậy vẫn có thể chặn được Will, hẳn là dùng bí pháp nào đó.
Sắc mặc nam tước hòa hoẵn xuống.
- Chuyện này coi như xong, đều cất giấu cho kỹ đi.
- Đã cất kỹ, trong rừng ở ngoài thành, ta đã lưu lại mấy người trông coi.
Kỵ sĩ Will ôm quyền nói.
Kỵ sĩ Will dẫn dắt trung đội kỵ binh đương nhiên sẽ không để thành chủ kia chạy thoát hoàn toàn, năm chiếc xe ngựa giữ lại được ba chiếc.
Nam tước Kadozi nghe thủ hạ báo cáo, ba chiếc xe ngựa đều là kim tệ, đoán chừng có hơn một ngàn, một chiếc đều là châu báu của Charles, hàng mỹ nghệ, còn có một chiếc là binh khí khôi giáp.
Không giống với kim khố trong thành, một rương kim tệ kia giá trị bằng lần công thành này của nam tước Kadozi, chưa nói đến kim tệ, châu báu cùng hàng mỹ nghệ. Nhưng phải xử lý rương đồ vật này, hắn phải đem nó đến lãnh địa Peters mới có thể đổi lấy giá trị.
- ừ.
Nam tước rất hài lòng với cách làm của kỵ sĩ Will.
Dịch: Hong
Biên: Khangaca