Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 261: Cắt Xén

Chương 261: Cắt Xén Chương 261: Cắt Xén

Mang theo chậu thập cẩm đầy mùi cá hôi thối, Locke bước vào tầng hầm tối tăm của Phù Không thuyền.

Ánh sáng trong tầng hầm rất kém, gần như cứ hai mươi bước lại có một viên đá lưu ly màu vàng nhạt được gắn trên trần nhà, bởi vì nó không hấp thụ năng lượng ánh sáng mặt trời để bổ sung năng lượng nên ý nghĩa tồn tại của những viên đá lưu ly màu vàng nhạt này đại khái là để chỉ phương hướng đi cho Locke.

Có lẽ chính mùi thức ăn đã thu hút sự chú ý của những sinh vật sống ở dưới tầng hầm: "Quang Lang! Quang Lang!" Tiếng đập cửa sắt thỉnh thoảng vang lên, kèm theo tiếng gầm lạ lùng.

Locke ngoảnh mặt làm ngơ, sống ở ngoài cùng này đều là nhân vật nhỏ, hai ngày nay hắn đã gặp quá nhiều.

Đúng vậy, đã hai ngày kể từ khi Phù Không thuyền rời cảng Zekton, nhiệm vụ cho những sinh vật nô lệ này ăn vẫn chưa được giao cho ai khác.

Âm thầm mắng tên Ma Pháp Sư hắc bào: “Lão khốn kiếp!”, Locke tiếp tục kéo cái chậu lớn đi vào trong.

Không gian dưới boong của Phù Không thuyền có thể tận dụng tối đa, ở đây có hai trăm nô lệ sinh sống cũng không có dấu hiệu chật chội.

Sau bảy, tám phút quanh co, cuối cùng Locke cũng đến được đích của mình.

Locke, người đã thích nghi với bóng tối của tầng hầm, có thể nhìn thấy qua ánh sáng mờ nhạt do đá lưu ly từ trên trần nhà phát ra, một sinh vật giống Cự Ngạc được bao phủ bởi lớp áo giáp vảy dày đặc, có cột sống lưng thanh sắc và hai móng vuốt dài tới một mét, nằm nghiêng trong chiếc lồng đen trước mặt.

- Này! Dậy ăn cơm! Locke hét lên về phía con Cự Ngạc ở trong lồng. Locke người đã cho con Cự Ngạc ăn hơn hai lần, không còn cảm giác sợ hãi trước thực lực và kích thước khổng lồ của nó.

Con Cự Ngạc vẫn tiếp tục nằm yên như một cỗ thi thể, không chút quan tâm đến tiếng gọi.

- Ngươi không ăn, vậy ta cho người khác! Locke biết con Cự Ngạc Ma Thú này nghe hiểu tiếng người.

Trong bóng tối, một trong những móng vuốt của con Cự Ngạc cử động, sau đó hai con mắt hẹp màu đỏ của con Cự Ngạc mở ra, màu trắng đỏ của mắt kết hợp với con ngươi màu đen, trông vô cùng đáng sợ trong không gian dưới lòng đất này.

- Ya! Ya ! Trong các lồng xung quanh, có nhiều Ma thú trung cấp và cấp thấp đang sinh sống, khi con Cự Ngạc tỉnh lại khiến chúng phát ra những tiếng kêu sợ hãi.

- Câm miệng! Locke hét lên về phía các lồng xung quanh. Kỳ diệu là những con Ma thú trước đó sợ muốn chết đã kiềm chế lại tiếng kêu, nhưng từ đôi mắt của chúng, không khó nhận ra rằng chúng vẫn còn sợ hãi.

Sở dĩ những Ma Thú trung cấp và cấp thấp này nghe lời Locke nhiều như vậy tất nhiên là do Locke nắm quyền kiểm soát thức ăn của chúng.

Khí thế của con Chuẩn Giai Ma Thú trước mặt quả thực khiến người ta kinh ngạc, Locke mỗi lần nhìn thấy đều cảm thán một phen.

Locke lấy ra từ chiếc nhẫn không gian một viên đá Ma Pháp màu đen, dù là con Cự Ngạc hay những sinh vật khác trong chuồng xung quanh, ánh mắt của chúng đều dán chặt vào viên đá Ma Pháp màu đen tưởng chừng vô hại ấy.

Cầm lấy viên đá Ma Pháp, Locke đứng trước lồng Cự Ngạc lắc một cái, "Cạch!", cánh cửa sắt giam Cự Ngạc rầm rầm mở ra.

Giống như bước vào hoa viên sau nhà của mình, Locke không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào. Hắn đẩy chiếc chậu lớn đầy hỗn hợp cá tôm đặt trước mặt con Cự Ngạc.

Đôi mắt to màu đỏ vẫn luôn dán chặt vào Locke và viên đá Ma Pháp, con Chuẩn Giai Ma Thú này vốn bị nhốt trong lồng giam dưới tầng hầm của Phù Không thuyền, chỉ dừng lại chưa đầy hai giây liền rời tầm mắt của mình mà bò về phía chậu thức ăn.

- Hừ ~ Locke thở phào một hơi, không lập tức rời khỏi lồng giam Cự Ngạc mà bắt đầu tự mình đi thăm quan.

Điều không thể tin được là, mặc dù Locke chỉ cách con Cự Ngạc này không đến hai mét, vốn có thể giơ cẳng chân và tấn công hắn bất cứ lúc nào, nhưng nó chỉ quan tâm đến thức ăn trước mặt, loài bò sát hoàn toàn không để ý đến Locke đang đi tới đi lui bên người nó.

- Quy tắc cũ, cho ngươi thêm thức ăn, ta muốn lấy hai miếng da đã lột của ngươi! Locke vừa nói vừa đi về phía đuôi của Cự Ngạc.

Con Cự Ngạc dài sáu mét không thể phát huy thực lực của mình trong chiếc lồng nhỏ này, khi nó ăn thức ăn, chiếc đuôi giống như xà ngang bay lượn vù vù trong không trung, Locke phải cẩn thận để không bị đánh trúng.

Khi đi đến phần trong cùng của chiếc lồng, Locke nhìn thấy phần thưởng của mình.

Hơn chục mảnh da lột màu xanh xám được nối lại với nhau nằm dưới đuôi của Cự Ngạc. Ngoài ra, xung quanh còn có rất nhiều phân và nước tiểu của nó, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Di chuyển cẩn thận tránh để phân và nước tiểu kinh tởm dính lên quần áo, Locke kéo phần da đã lột xác lại.

Không tham lam, Locke là người giữ lời hứa, nói là hai mảnh thì chỉ lấy hai mảnh. Ngón tay trỏ nhấc lên, một đạo đấu khí Thanh sắc xuất hiện, đấu khí hoá hình là chiêu bài năng lực của Locke khi trở thành một Kỵ Sĩ thực tập cao cấp.

Đấu Khí vốn không có gì không thể xuyên thủng, còn có thể cắt được thép nhưng Khi đối mặt với tấm da lột của con Cự Ngạc này thì phảng phất như gặp phải kình địch, lần theo những khe hở giữa các vảy nhưng Locke vẫn tốn rất nhiều sức để cắt lấy hai mảnh da này ra.

Khi Locke hoàn thành công việc của mình, Cự Ngạc đã ăn xong chậu thức ăn mà Locke mang đến.

Vì không gian trong lồng quá hẹp nên con Cự Ngạc không thể quay đầu lại mà bò ngược về hướng cũ.

Locke không ở lại lâu, sau khi nhanh chóng ra khỏi lồng giam, hắn vung vẩy viên đá Ma Pháp màu đen ở trong tay: “Ầm!” một tiếng, cánh cửa sắt đóng lại.

Kéo chậu thức ăn mà con Cự Ngạc đã ăn xong, Locke quay trở lại con đường ban đầu, ngoại trừ đại gia hoả này còn có rất nhiều sinh vật nô lệ chưa được ăn nên hắn vẫn đang bận rộn.

Khi sắp đi đến lối ra tầng hầm, Locke dừng bước.

"Chi! Chi!" Một âm thanh gay gắt như tiếng trẻ con khóc thét phát ra từ hai lồng giam bên cạnh, dường như những sinh vật bên trong đều biết thức ăn của chúng đã đến.

Nhấc chậu thức ăn lên, trong đó chỉ còn lại một chút nước biển mặn và xương đầu cá.

“Phốc!” Giống như đổ rác, Locke đổ một chậu nước thải bẩn vào hai bên lồng.

"Bùm, bùm!" Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, những sinh vật hình người lao ra từ trong lồng tối, lần lượt ghé vào bên trong lồng, dùng lưỡi liếm mút chất lỏng bên trong.

Thỉnh thoảng xảy ra giẫm đạp và đánh nhau.

Locke chán ghét liếc nhìn đám sinh vật da xám này rồi kéo chậu thức ăn trống rỗng ra khỏi tầng hầm.

Theo quy định, khẩu phần cho tất cả những sinh vật nô lệ chỉ đủ để duy trì mức tiêu hao tối thiểu cho cuộc sống của chúng.

Tại sao Locke có thể cung cấp thêm thức ăn cho con Cự Ngạc cấp bậc Chuẩn Giai Ma Thú này, tất nhiên là hắn đã cắt xén khẩu phần ăn của những sinh vật khác, chẳng hạn như Huyệt Cư Nhân trước mặt này.

Những người tiền sử này đã gây ấn tượng rất xấu cho Locke ngay từ ngày đầu tiên.

Có lẽ trước khi Locke được giao nhiệm vụ cho các sinh vật nô lệ ăn, Lão giả hắc bào đã bỏ đói các sinh vật nô lệ trong năm ngày, khi mới bước vào tầng hầm hôi hám, hắn phát hiện số lượng sinh vật nô lệ đã giảm đi.

Trong chiếc lồng nơi những Huyệt Cư Nhân bị giam giữ, số còn sống bị ít đi nhưng xương của chúng lại nhiều hơn.

Nhìn cái bụng teo tóp của những Huyệt Cư Nhân trong lồng, Locke không thể không đoán ra rằng chính những sinh vật này đã ăn thịt đồng loại của chúng.

Đây là lý do tại sao Locke ghét những Huyệt Cư Nhân này đến vậy.

Những sinh vật cực kỳ ngoan cường này không cần thức ăn trân quý mà chỉ cần một ít nước, rong biển hoặc mảnh xương vụn để duy trì sự sống, Locke có thể an tâm to gan cắt xén thức ăn của chúng.

Dịch: Thương

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment