Những sinh vật nô lệ bị giam cầm ở tầng hầm dưới đất có trí thông minh không hề thấp. Ngay từ ngày đầu tiên, Locke đã nhận ra rằng công việc của mình còn đơn giản hơn những gì hắn tưởng tượng.
Những khó khăn duy nhất cần khắc phục là mùi hôi lan tràn khắp nơi và áp lực tâm lý.
Cho dù là Cự Ngạc cấp bậc Chuẩn Giai Ma Thú hay một số Ma Thú cao cấp khác, Locke vẫn có dũng khí bước vào lồng của chúng, mà những con Ma Thú này cũng sẽ không dám làm gì hắn.
Trí thông minh vượt trội cũng làm suy yếu thú tính của chúng đến cùng cực.
Trước khi bị bắt, chắc hẳn Ma Pháp Sư trung niên đó đã gây ra một bóng ma tâm lý không nhỏ cho chúng, đến mức chúng vẫn không dám tiếp cận hàng rào sắt có cảnh báo Ma Pháp.
Locke vẫn còn nhớ lúc mới lên thuyền, con Cự Ngạc cấp bậc Chuẩn Giai Ma Thú gần như đứng thẳng, nhưng hiện tại mỗi ngày nó chỉ có thể nằm sấp trong lồng giam tối tăm không có ánh sáng mặt trời.
Bên ngoài vẫn còn ba chậu thức ăn, Locke có lẽ sẽ cần thêm một giờ nữa mới có thể hoàn thành công việc này.
Ma Pháp Sư hắc bào không để Locke làm việc không công, mỗi ngày hắn được trả công bằng tinh hạch Ma Thú trung cấp, điều đó đối với Locke cũng không tính là bị thua thiệt.
Khi Locke tràn ngập mùi cá thối bước vào phòng, Angelina đã chuẩn bị xong nước tắm.
- Nhanh đi tắm đi, mùi này của ngươi quá nặng rồi! Angelina bịt mũi, cởi áo khoác cho Locke.
“Ân.” Locke yếu ớt trả lời rồi nhảy vào bồn tắm.
- Đúng rồi, hai mảnh da lột đó nằm ở trong chiếc nhẫn không gian đấy.
Locke nằm sấp bên mép bồn tắm nói với Angelina ở trong phòng.
Locke nảy ra ý tưởng đổi thức ăn để lấy bộ da lột của Cự Ngạc, sau khi bàn bạc với Angelina, hắn thấy khả thi nên tiếp tục thực hiện vài lần.
Bộ Hàn Thiết Khải Giáp của Locke đã có chất lượng thượng thừa, bây giờ hắn muốn bổ sung thêm nội giáp cho mình.
Bộ nội giáp màu vàng nguyên bản được mang đến từ phủ hầu tước Grace đã bị hỏng từ lâu và không thể sử dụng được, người trân trọng mạng sống của mình như Locke cũng đang tìm vật để thay thế nó.
Một vũng nước vốn sạch sẽ, nhưng sau khi Locke thanh tẩy đã trở nên đục và có màu hơi vàng.
Những thức ăn mà Ma Pháp Sư hắc bào đưa cho hắn không biết có được từ đâu mà toàn là cá chết và hải sản phát ra mùi hôi chua, hắn thật sự không sợ đầu độc chết hơn một trăm sinh vật nô lệ này sao.
Thực tế chứng minh Locke đã suy nghĩ quá nhiều, với thể trạng của Ma Thú, trừ khi cho chúng ăn độc dược, còn thức ăn thối rữa không thể lấy mạng chúng, cùng lắm chỉ làm chúng đau bụng một vài lần.
Những mùi hôi đó cũng khiến tầng hầm dưới boong thuyền trở nên ngày càng khó chịu đối với Locke.
Hắn đã nghĩ đến việc bỏ ra một phần tiền thù lao để tìm một Ma Pháp Sư hệ phong để thông gió cho tầng hầm.
- Nếu có thể có được máu của con Cự Ngạc đó thì tốt biết mấy . Angelina tự nhủ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Locke.
- Máu? Ngươi muốn thứ đó để làm gì? Locke tò mò hỏi. Locke ban đầu phán đoán rằng Ma Thú Chuẩn Giai đó là một loại Ma Thú sử dụng sức mạnh của nguyên tố hệ thổ và hệ mộc. Angelina thường không sử dụng những thứ này ngoại trừ các thí nghiệm.
- Đó là một con Á Long Ma Thú, ngươi không nhìn ra sao? Angelina hỏi Locke.
- Á Long Ma Thú, Vậy thì sao? Locke nói, hắn đã nghe qua tên tuổi của Á Long Ma Thú, hầu như tất cả những Ma Thú mang dòng máu long tộc đều không hề đơn giản, nếu nồng độ của máu đủ cao thì trưởng thành có thể đạt đến Ma Thú cao cấp.
- Nếu Angie có thể lấy được máu của nó, thực lực tuyệt đối tăng lên rất nhiều. Angelina đặt tay lên cằm nói.
- Ngày mai để ta thử xem.
Sau khi tắm xong Locke nằm ở trên giường nói. Angie là một con Hạt Long, nhìn giống như một con bọ cạp lớn, Locke nhất thời quên mất tên của nó trong đó có một chữ “Long”.
- Nếu huyết mạch đột phá, không chừng Angie liền có thể bay! Angelina đắm chìm trong những mộng tưởng tuyệt vời về sức mạnh vô địch của Ma Sủng của mình
Nhắc đến tiểu Hạt Long Angie, nó không khác gì những ca ca tỷ tỷ của nó mà ban đầu Locke đã gặp ở Murphy sâm lâm.
Cùng có đầu bọ cạp, những chiếc móng vuốt sắc nhọn và móc độc phát sáng mờ ảo.
Điểm khác biệt duy nhất là kích thước cơ thể vẫn nhỏ hơn một đến hai mét, và màu vảy của Angie có màu nhạt hơn, trong khi màu vảy của các huynh trưởng cấp bậc Chuẩn Giai Ma Thú lại đậm hơn.
Nhưng phụ mẫu của chúng lại khác biệt, Arachnathid, một Giai Ma Thú được bao phủ bởi lớp vảy màu xanh lam, là một sinh vật cường đại với đôi cánh thịt đen tuyền có thể bay lên trời.
- Nếu con Cự Ngạc không nguyện ý thì hãy quên nó đi! Angelina nắm lấy tay Locke và nói, Angelina quan tâm đến sự an toàn của Locke hơn so với Ma sủng của mình.
- Yên tâm đi! Locke vuốt cằm, đang suy nghĩ ngày mai sẽ dùng cái gì đả động đến con Chuẩn Giai Ma Thú đó.
Phù Không thuyền đã bay trên bầu trời hơn ba ngày, bây giờ phía dưới bọn họ không còn có một thị trấn đại lục mà là đại dương vô tận.
Locke lần đầu nhìn thấy biển, hắn không hề bị sốc như tưởng tượng. Trong mắt hắn, đây chỉ là một cái hồ lớn.
Sự rộng lớn và huyền bí của biển khiến Locke mấy ngày nay rất tò mò, hắn xin Angelina mấy cuốn sách giới thiệu về vùng biển phía Đông của Đế quốc Omor và đọc chúng khi rảnh.
- Sư tổ nói khi nào chúng ta có thể tới Tháp Thánh? Locke hỏi Angelina đang đứng bên cạnh.
Trong những ngày trên Phù Không thuyền, Angelina thường đến phòng sư tổ, theo lời Angelina, phòng của lão thái thái giống phòng thí nghiệm hơn là phòng dành cho người ở.
Với kỹ thuật không gian chồng chất khiến người ta khó hiểu đã biến căn phòng của sư tổ lớn hơn gấp ba lần so với vẻ ngoài của nó.
- Không có! Angelina lắc đầu.
Ngoài những điều đó, trong vài ngày gần đây trên Phù Không thuyền còn xảy ra nhiều sự việc thú vị.
Vị Ma Pháp Sư trung niên với bộ râu lớn màu nâu đã biến mất trong vài ngày, và khi xuất hiện trở lại, thật không ngờ lại mang theo một số sinh vật kỳ lạ màu xanh nhạt, có bốn cánh tay và đuôi cá.
Naga, loại sinh vật thông minh chỉ sống ở đại dương sâu thẳm, Locke chỉ thấy ở trong sách vở.
Mà vị Ma Pháp Sư chính thức đó sau khi bắt được những con Naga này, không lâu sau lại phóng sinh chúng.
- Thế lực của Naga ở ba hòn đảo phía Tây được xếp vào hạng ba! Angelina giải thích tại sao vị Ma Pháp Sư chính thức kia lại dễ dàng buông tha con mồi như vậy.
Có lẽ vị Ma Pháp Sư trung niên đó đã nhận được lời cảnh báo hoặc thoả hiệp từ bộ tộc Naga.
- Thiếu nhiều sinh vật nô lệ như vậy sao?.
Mặc dù Ma Pháp Sư trung niên không nói gì, nhưng Locke vẫn có thể đoán được rằng Ma Pháp Sư đó chắc chắn muốn sử dụng những con Naga này làm sinh vật nô lệ.
Ngay cả Locke cũng không thể coi thường Naga bốn tay có thực lực của Kỵ Sĩ thực tập cao cấp.
"Không biết." Angelina bối rối lắc đầu, bây giờ nàng mới ý thức được, Tháp Thánh rất khác biệt so với trong tưởng tượng của nàng.’
Dịch: Thương
Biên: Khangaca