Khó trách hầu tước Mammon lại tức giận như vậy, không so sánh thì sẽ không có đau thương. Quân đoàn Hùng Ưng trước đây chỉ có hai binh đoàn bộ binh và một binh đoàn kỵ binh, tổng cộng mười lăm nghìn người, đều là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ, nhưng đấy là thời kỳ hòa bình. Là một trong những quân đoàn cận vệ của vương quốc Faustain, mười lăm nghìn người có vẻ quá mức đơn bạc, chưa kể đến tình huống bị giảm quân số. Do đó hầu tước Mammon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ, cho phép quân đoàn dung nhập quý tộc tư quân, cũng như lính đánh thuê và nhà thám hiểm.
Trải qua 4 năm chiến tranh, quân đoàn Hùng Ưng bị giải tán và tổ chức lại, sau khi gây dựng lại lại bị đánh tan, tới tới lui lui vô số lần, bây giờ quân đội thuần chính nhất, chỉ có binh đoàn một, binh đoàn bốn và một bộ phận binh đoàn hai. Mà trong đó tinh nhuệ nhất là binh đoàn một. Phần lớn binh đoàn bốn là từ tân binh tạo thành, có chiến lực hơi thấp hơn binh đoàn hai (do tư quân của các đại quý tộc, lính đánh thuê và một phần tàn binh của quân đoàn một trước kia tạo thành), nhưng so với binh đoàn ba hoàn toàn do mạo hiểm giả và tư quân của quý tộc nhỏ tạo thành, thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Nhưng hầu tước Mammon lúc này chính là vì binh đoàn ba mà tức giận. Binh đoàn này cồng kềnh, chiếm gần một phần ba vật tư và quân lương của quân đoàn Hùng Ưng, nhưng hiệu quả chiến đấu chỉ bằng một nửa so với binh đoàn một, giống như một khối u ác tính mọc ở dưới nách của con hùng ưng, vốn nên dang rộng đôi cánh bay lượn trên cao (ý chỉ quân đoàn Hùng Ưng). Nhưng mấy lần hắn thỉnh cầu đều bị quốc vương bệ hạ bác bỏ. Hầu tước Mammon quanh năm làm quan đã sớm nhìn ra những quý tộc vừa và nhỏ kia đều như xúc tu bám lấy đại quý tộc, nếu muốn động vào bọn hắn, trừ phi làm rung chuyển căn cơ của vương quốc, nếu không thì đừng hòng làm được.
Bây giờ còn chưa đầy năm ngày nữa là tới thời gian tụ hợp, dưới tình huống như vậy mà binh đoàn bốn chỉ có mấy đội đến, đây căn bản là không coi trọng mệnh lệnh quân đội, xem ra hắn phải giáo huấn đám người không biết trên dưới này một lần nữa. Hầu tước vì quá tức giận đã không nhận ra rằng chính hắn cũng đang chửi rủa bản thân, bởi hắn cũng là một quý tộc.
Đương nhiên, trong mắt hầu tước Mammon, gia tộc hầu tước nhà hắn đã có uy tín lâu năm, là quý tộc chân chính, đám quý tộc vừa và nhỏ kia không xứng được tính là quý tộc, bọn hắn chỉ là một đám tiểu phú mới nổi sống dựa vào phúc tổ tiên làm lụng vất vả gây dựng nên mà thôi. Chỉ cần qua đời thứ ba, hầu như những quý tộc này sẽ đều lụi tàn, đổi lại những quý tộc mới nổi khác sẽ lại sinh ra, đào thảo và thay thế bọn hắn. Chỉ có những đại gia tộc từ bá tước trở lên mới là quý tộc chân chính.
Trong mắt hầu tước Mammon, so với binh đoàn thứ ba giá áo túi cơm, binh đoàn thứ hai nhìn vừa mắt hơn nhiều, ví dụ như binh đoàn một là dòng dõi trực hệ, có thể nói là con trưởng của hầu tước Mammon, là hi vọng trong tương lai, cũng là vốn liếng và kiêu ngạo lớn nhất của hắn; binh đoàn bốn là con trai út, còn rất trẻ, nhưng rất nghe lời, cần hầu tước chăm sóc và huấn luyện, tiềm lực rất lớn; binh đoàn thứ hai là con riêng, mặc dù không có quá nhiều tình cảm và không cần quan tâm như hai binh đoàn kia, song hắn vẫn phải chăm sóc một chút; binh đoàn ba thì toàn là một đám rác rưởi, hắn nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất. Hầu tước Mammon thẳng thắn định nghĩa bốn binh đoàn bộ binh của mình theo cách này trong lòng. Đối với binh đoàn kỵ binh? Chà, binh đoàn này là con cưng của hầu tước, mặc dù hiện nay binh đoàn này do bạn nối khố kiêm đối thủ cũ của hắn - hầu tước Sandrew chỉ huy.
Sau khi đuổi quan truyền lệnh đi, hầu tước Mammon dùng ngón tay cái day day mi tâm. Trận chiến ngày càng diễn biến theo chiều hướng tốt, nhưng hầu tước cảm giác chính mình ngày càng mệt mỏi hơn. Các thế lực khác nhau trong giới quý tộc đang tranh giành quyền lợi, vì lợi ích mà cãi cọ, việc vặt vãnh của mấy đại binh đoàn đều cần hầu tước Mammon giải quyết từng việc một, cộng với hầu tước ghét nhất binh đoàn ba khiến hắn không khỏi suy nghĩ liệu đã đến lúc mình nên nghỉ ngơi một chút sau chiến tranh hay không.
- Thêm một năm nữa!
Hầu tước lẩm bẩm nói.
Chiến tranh có lẽ phải qua một năm nữa mới kết thúc, đây là mấy tháng gần đây đám cao tầng của Faustain đi đến nhất trí chung, nếu như không thể kết thúc chiến tranh với Charlie, thì vương quốc Faustain sẽ điều động đặc sứ, tiến về mẫu quốc - đế quốc Omer, thỉnh cầu đế quốc Omer tham dự điều đình. Faustain chỉ là một tiểu vương quốc có hai triệu dân, theo phòng tác chiến của vương đô cùng đại thần tài chính cộng đồng tính toán, trải qua bốn năm chiến tranh, Faustain đã tổn thất hơn một trăm nghìn người, trong đó phần lớn là các thanh niên trai tráng, nếu cứ tiếp tục, nền tảng sức mạnh quốc gia sẽ bị lung lay.
Đương nhiên, tổn thất của Charlie còn lớn hơn, dù sao bọn hắn đánh nhau tại lãnh địa của Charlie. Hầu tước Mammon dám khẳng định tổn thất của Charlie chí ít cao hơn một nửa so với Faustain, chưa kể tổng dân số và tổng thể thực lực của Charlie còn kém một chút so với Faustain , lần này là để xem ai không chịu được trước. Hầu tước Mammon tin rằng vương quốc Faustain của hắn chắc chắn không phải là vương quốc trước tiên không chịu nổi.
- Việc chiếm được thành phố Bimor phải nhờ vào đội kỵ binh...
Hầu tước ánh mắt thâm thuý, nghĩ xa hơn về phía trước, và trong mắt của hầu tước, thành phố Bimor phảng phất đã bị đánh hạ.
- Cái gì? Để ta phái binh đoàn kỵ binh đến nội địa Bạch Linh sơn mạch! Binh sĩ, ngươi không phải đang nói đùa chứ!
Trong doanh trướng, một nam tử trung niên thân hình vạm vỡ cao lớn hét vào mặt binh sĩ ăn mặc giống sứ giả đang nửa quỳ trên mặt đất.
- Kỵ binh làm sao có thể tiến vào Bạch Linh sơn mạch, huống hồ là tiến vào rừng rậm! Là ta nghe lầm sao?
Nam tử trung niên nghiêm khắc hỏi.
Sứ giả không vì giọng nói nghiêm khắc của nam nhân trung niên mà tỏ ra rụt rè, hắn không kiêu ngạo cũng không tự ti, đáp:
- Đây là mệnh lệnh của hoàng tử.
Nam tử trung niên tắt tiếng, đương nhiên hắn ta có thể nhận ra tấm huy chương màu xám trắng của quân đoàn Hùng Ưng được người kia đeo trước ngực. Vòng tròn hoa văn đẹp đẽ, không thể là giả được. Vả lại quan sát kỹ, nó không giống với huân chương hùng sư phổ thông, mà đây chỉ cận vệ riêng của hoàng tử Kensell mới có thể có được.
Nam tử trung niên trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Nhưng sắp công phá thành Bimor rồi, vào ngày phá thành, chính là thời điểm các binh đoàn kỵ binh lớn được quân đội thống nhất bao vây. Lúc này ta không thể điều động binh đoàn kỵ binh rời đi.
Nam tử trung niên kiên quyết nói.
- Ta chỉ là truyền đạt mệnh lệnh của hoàng tử mà thôi, đại nhân ngài làm thế nào thì sau đó hoàng tử tự khắc sẽ có xử lý.
Sứ giả đáp.
Nam tử trung niên lúc này cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mệnh lệnh mâu thuẫn với mệnh lệnh, hắn đương nhiên biết cái nào quan trọng hơn, nếu không phải sứ giả mang huân chương thị vệ của hoàng tử thì hắn đã sớm đuổi binh sĩ đem mệnh lệnh bừa bãi này đến rồi.
- Ta cần thương lượng với hầu tước Mammon đã, ngươi đi theo ta.
Nam tử trung niên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói.
Nam tử trung niên này là hầu tước Sandrew, nắm giữ đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của quân đoàn Hùng Ưng, đồng thời cũng là bố vợ của lãnh chúa Kedozi. Không giống với bộ dáng già nua của hầu tước Mammon, mặc dù tuổi tác của hầu tước Sandrew không kém hơn hầu tước Mammon bao nhiêu, nhưng thực lực của hắn cường đại khiến vẻ bề ngoài trẻ hơn so với tuổi. Người này là người cường đại nhất của quân đoàn Hùng Ưng, là kỵ sĩ thực tập đỉnh phong.
Không lâu sau, hầu tước Sandrew tìm đến doanh trướng của hầu tước Mammon, sau khi thuật lại ngắn gọn, hầu tước Mammon cũng im lặng.
- Tại sao lại như thế?
Hầu tước Mammon cũng phải mở miệng hỏi lại.
Mặc dù tuân theo mệnh lệnh là nghĩa vụ bắt buộc của binh lính, nhưng hầu tước Mammon, người sắp được hưởng thụ thành quả chiến thắng vẫn không thể hiểu được. Làm thế nào mà hoàng tử Kensell vốn luôn anh minh lại đưa ra một mệnh lệnh ngu xuẩn như thế, mà lại mệnh lệnh này chỉ dành cho binh đoàn kỵ binh thẳng tiến Bạch Linh sơn mạch, cũng không có nhiệm vụ cụ thể nào được ban hành.
- Đây là cơ mật, hầu tước, ngài chỉ cần thi hành mệnh lệnh là đủ…
Sứ giả nói.
- Im ngay! Nói cho ta biết, tại sao?
Hầu tước Mammon nổi cơn thịnh nộ và hét vào mặt viên sĩ quan nhỏ bé đáng tuổi cháu trai của hắn.
- Nói đi, nguyên nhân là gì? Ta tin rằng hoàng tử Kensell sẽ không vô duyên vô cớ ra loại mệnh lệnh như vậy, nhất định phải có nguyên nhân.
Cả 2 vị hầu tước đều đồng tình. Hai người này là bạn nối khố, kiêm đối thủ cũ, nhưng vào những lúc mấu chốt, hầu tước Sandrew và hầu tước Mammon luôn có ý kiến nhất trí.
Thấy hai vị đại nhân tựa hồ cự tuyệt mệnh lệnh, sứ giả nghĩ đến lời nhắc nhở trước khi xuất phát của hoàng tử, quân đoàn nhất định phải phái quân đi giải cứu công chúa Angelina, sứ giả cuối cùng đành phải giải thích nguyên nhân.
- Là bởi vì công chúa Angelina…
Sau khi nghe sứ giả thuật lại, hai vị hầu tước lập tức hiểu ngay đầu đuôi sự việc:
- Vị vương hậu Kent này ngày càng quá mức rồi!
Cũng may lúc này trong lều vải chỉ có hai vị hầu tước cùng một vị sứ giả, nếu không nếu lời này truyền ra ngoài, không biết sẽ gây nên bao nhiêu sóng gió.
- Vấn đề bây giờ là nên phái bao nhiêu quân đi tiếp ứng, ngoại trừ kỵ binh nên cử thêm bao nhiêu bộ binh nữa, chỉ dựa vào kỵ binh tìm kiếm tại biên giới dài dằng dặc là bất khả thi. Hơn nữa, Bạch Linh sơn mạch thuộc Murphy sâm lâm, cũng không phải là một mảnh đất an toàn.
Hầu tước Sandrew không phàn nàn, chửi bới giống như hầu tước Mammon, mà tỉnh táo đưa ra kiến giải của mình.
Hầu tước Mammon cũng kiềm chế lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, hắn đã nhìn Angelina lớn lên, có thể nói trong số rất nhiều hầu tước ở vương đô, công chúa Angelina chỉ chịu ngủ yên trong vòng tay hắn, từ lâu hắn đã coi công chúa Angelina như cháu gái ruột của mình. Phải nói rằng ngoài nhà vua và hoàng tử Kensell, thì hắn ta là người lo lắng nhất khi nhận được tin công chúa có thể gặp nạn. Đương nhiên hầu tước Mammon không thể hiện ra ngoài, hắn sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh điều này.
- Phát ba đại đội của binh đoàn kỵ binh, bộ binh thì phái binh đoàn bốn đi, vừa vặn cũng là luyện binh.
Hầu tước Mammon vung tay, ra quyết định dứt khoát.
Nghe được hầu tước Mammon nói như vậy, hầu tước Sandrew không nhịn được mà vỗ bàn, từng chữ từng chữ nói:
- Không thể nào! Chúng ta nhiều nhất là phái một đại đội kỵ binh đi. Ta không đồng ý điều chuyển binh đoàn bốn, lần công phá thành Bimor này, binh đoàn bốn sẽ là chủ lực, ngươi phái bọn hắn đi, định để binh đoàn nào công thành? Binh đoàn một sao? Sau đại chiến ở hẻm Fermo, đến bây giờ binh đoàn một còn chưa khôi phục lại, ta không đồng ý điều động binh doàn một công thành.
Hầu tước Sandrew giận dữ nói liền một hơi.
- Không phải còn binh đoàn hai sao?
Hầu tước Mammon yếu ớt nói.
Hắn và hầu tước Sandrew giống như hai cực của nam châm, ngươi yếu thì hắn mạnh và ngược lại, đừng nhìn lúc bình thường, hầu tước Mammon luôn có tính khí rất nóng nảy, trong khi đó hầu tước Sandrew lại hiền lành, nhưng lúc này hầu tước Mammon tự giác thấy đuối lý, nhưng vì Angelina thân yêu của mình, hắn chỉ có thể giả vờ sợ trước, hy vọng rằng người bạn nối khố có thể đồng ý với mình.
- Ngươi cũng biết binh đoàn hai có bao nhiêu người dính líu đến, nếu xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm
Hầu tước Sandrew vẫn không đồng ý, hai người còn đang tranh cãi.
Mà về phần sứ giả, lúc này hắn đã sớm bị giọng điệu lớn của hầu tước Mammon dọa sợ, hơn nửa binh đoàn kỵ binh? Toàn bộ một binh đoàn bộ binh? Hầu trước đại nhân, khẩu khí của ngài thật to lớn!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca