Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 539 - Chương 539: Cứu Giúp

Chương 539: Cứu Giúp Chương 539: Cứu Giúp

Mũi tên sắc nhọn găm vào ngực trái của rất bắt mắt, nhưng người trong cuộc là Bryson có vẻ không sao, hắn chống tay gượng dậy lao về phía kẻ thù ở gần hắn nhất, người này cũng chính là đối tượng tấn công của Jayme.

Khi Bryson làm như vậy, chẳng khác nào lộ lưng hoàn toàn trước kẻ địch, có mấy luồng gió mạnh ập đến, đây là lưỡi hái của thần chết, mở đầu cho sự suy tàn của sinh mệnh!

Khuôn mặt Bryson vẫn kiên định bất động, khóa chặt kẻ địch trước mặt với vẻ mặt chết chóc, tạo thời gian cho Jayme tạo ra sát chiêu.

- Chết tiệt, ra khỏi đây!

Tên Kỵ Sĩ Vong Hồn Đại Mạo bị Bryson khóa lại rất tức giận. Độ khó chơi và bản chất đẫm máu của kẻ thù nằm ngoài dự đoán của hắn, dùng khuỷu tay đánh vào Bryson nhiều lần nhưng hiệu quả lại rất kém.

- Đi chết đi!

Huynh đệ dùng sinh mệnh tạo ra cơ hội, Jayme sao có thể tùy tiện bỏ lỡ được chứ.

Cầm kiếm bằng cả hai tay, Jayme dùng đà cực lớn lao về phía Bryson, trong mắt hắn chỉ có tên Kỵ Sĩ bị khóa lại kia.

Tay cầm kiếm chém ra một lực rất lớn, Jayme thậm chí còn nhìn thấy vẻ hoảng loạn và sợ hãi trên khuôn mặt của Kỵ Sĩ kia.

"Phốc!" Một cái đầu bay lên trời, thân thể không đầu bị Bryson khóa lại loạng choạng tiến về phía trước hai bước, sau đó ngã xuống.

Jayme đã thành công trong một đòn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị choáng ngợp bởi những cú đánh lớn sau đó, bộ giáp mạnh mẽ không thể chịu được đấu khí lướt gió chém tới, cơ bắp cường tráng như tờ giấy bị xé nát bởi những địch nhân hung thần ác sát này.

"Ầm!" Như miếng vải bay ra rơi xuống cách mấy mét.

"Phụt!" Một ngụm máu bắn ra, có tổng cộng hai kẻ thù đang lao về phía mình, cơ thể kiệt sức, thứ duy nhất Jayme có thể cử động vào lúc này là đôi mắt của hắn.

Nhìn người huynh đệ Richard Bryson rơi vào hôn mê sau sau khi đã chống lại nhiều lượt công kích, sau khi hắn ngất đi có một địch nhân đang đi về phía hắn.

- Kết thúc rồi người huynh đệ. Thật đáng tiếc là ta không thể thực hiện được lời hứa của mình. Vốn dĩ ta đã hứa sẽ đến tỉnh Raymond để giúp ngươi vực dậy gia tộc Bryson…

Jayme nói ra những lời trăn trối cuối cùng của bản thân với giọng khô cằn.

- Kết thúc? Không không không! Tiểu tử, ngươi làm rất tốt!

Shelley mặc áo giáp màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện trước mặt Jayme giống như một thiên thần đang dạo bước ở nhân gian.

- Hắn làm tốt lắm!

Shelley nhìn Bryson đang bất tỉnh và không biết sống chết bản thân với vẻ ngưỡng mộ.

Jayme thề rằng đây là nữ Kỵ Sĩ xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy, sự xuất hiện của nàng quá đúng lúc!

- Kỵ Sĩ chính thức! Được cứu rồi!

Có lẽ hắn đã quá phấn khích, sau khi nhìn thấy Shelley, não Jayme bị tắc nghẽn sau đó hắn đã ngất đi ngay lập tức.

- Ôi trời, thế mà ngất rồi, có ổn không vậy?

Shelley duỗi ngón tay ra để kiểm tra hơi thở của Jayme.

- Hừ!

Khác với dáng vẻ của Shelley, Locke dùng tinh thần lực tấn công ngay khi vừa xuất hiện, quét sạch toàn bộ Kỵ Sĩ thực tập của Đông Hải Ngạn đang có mặt ở đây.

Trong số sáu người còn lại của Đông Hải Ngạn, năm người run rẩy ôm đầu đau đớn, chỉ có một người giống với nữ Ma Pháp Sư thoải mái hơn chút.

- Đó là Kỵ Sĩ cấp một, chạy trốn mai!

Kỵ Sĩ tóc vàng dẫn đầu chịu đựng cơn đau dữ dội, hét lên một tiếng.

Sáu người nhanh chóng chạy trốn từ các hướng khác nhau, bọn họ cũng biết rằng dưới bàn tay của hai Kỵ Sĩ chính thức, bọn họ chỉ có cơ hội mong manh để trốn thoát bằng cách tản ra.

- Ta sẽ đuổi theo ba người này, ba người còn lại là của ngươi, thế nào?

Shelley chậm rãi nói. Trong số ba người nàng đuổi theo, có bao gồm cả đội trưởng tóc vàng, mấy tên có thể làm đội trưởng đều rất “béo tốt” đấy.

- Được.

Locke nói ngắn gọn, trong ba người hắn đang truy đuổi, có nữ Ma Pháp học đồ, hắn tin thu hoạch sẽ không nhỏ.

Sau khi cả hai nhanh chóng xác định mục tiêu của mình, bọn họ bay lên trời như những con chim và đuổi theo hướng mà mấy người đang chạy trốn.

Trước mặt những Kỵ Sĩ chính thức đã thoát khỏi trọng lực vị diện và bay được trên không trung thì những kẻ nhỏ bé chưa thăng lên cấp một này không có chốn dung thân, việc trốn thoát của bọn họ chỉ là để trì hoãn cái chết của mình mà thôi.

Trừ khi một cao thủ cùng cấp ngăn cản hai người Locke lại, nếu không số phận của bọn họ đã được định đoạt từ lâu.

Đất đai của Đông Hải Ngạn màu mỡ, dân cư đông đúc, nhân tài đông đảo, đương nhiên sẽ không giống Tây Phương Tam Đảo vừa trải qua hai trận chiến tranh vị diện, đặc biệt sắp xếp Kỵ Sĩ chính thức đến bảo vệ cho đám Kỵ Sĩ thực tập cao giai trong thí luyện.

Hơi tốn chút sức, Locke đã giải quyết thành công ba tên mà hắn phụ trách.

Sau khi quay lại vị trí ban đầu, hắn phát hiện Shelley nhanh hơn mình đang đợi hắn ở đó.

Sau khi nắm giữ chiến kỹ 'Phi Vũ', tốc độ phi hành của Locke đã tăng lên ít nhất là hai mươi phần trăm, Shelley lại còn nhanh hơn cả hắn, ngoại trừ do nhân tố thực lực ra, còn có thể do trong tay nắm giữ một loại kỹ xảo phi hành khá tốt nào đó.

Quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, Locke thu hồi suy nghĩ kỳ lạ của mình, rồi đi qua chỗ Shelley.

- Mấy tiểu tử kia thế nào rồi?

Locke thuận miệng hỏi.

Trong phạm vi tuần tra của mình, nếu Kỵ Sĩ thực tập cao giai của Tây Phương Tam Đảo mất tích hoặc tử vong, phần thưởng nhiệm vụ của bọn họ sẽ bị trừ đi, nếu chết sẽ bị trừ hai viên Tinh Thạch năng lượng cao cấp. Locke không muốn vô duyên vô cớ lãng phí mất tám viên Tinh Thạch năng lượng cao cấp đâu.

- Ba tên tiểu tử này thì không sao, nhưng tên này khó nói lắm.

Shelley cau mày nhìn Bryson vẫn đang hôn mê.

“Còn không phải là bởi vì ngươi ham xem kịch.” Locke oán thầm, xét đến trong bốn tên Kỵ Sĩ thực tập còn có hai người vẫn tỉnh táo, Locke cố nhịn không nói ra câu này.

- Quên đi, quên đi, ta nhìn tên này thấy thuận mặt, cho nên coi đó là một việc tốt.

Shelley thở dài, lấy ra một viên Huyết Tinh bẻ làm đôi cho vào miệng của Bryson một nửa.

Những nguyên liệu như Huyết Tinh vẫn có chút hữu dụng đối với Kỵ Sĩ chính thức, đối với Kỵ Sĩ thực tập cao giai lại càng vô giá, Locke tình cờ có cơ hội lấy được mấy chục gam từ thảo nguyên Ried, nhưng trọng lượng lại chưa đến một trăm gram.

Nửa viên Huyết Tinh vào trong bụng, sắc mặt của Bryson quả nhiên tốt lên rất nhiều, trên khuôn mặt đã dần hồng hào lên.

"hừ. . ." đầu đau như búa bổ, khi Bryson tỉnh lại đã là ngày thứ tư sau trận chiến, trong trung tâm tiếp tế Liệp Ma Kỵ Sĩ, ngoài hắn ra, tình cờ ba giường bên cạnh đều là đồng đội của hắn.

- Ngươi tỉnh rồi?

Jamie với cái đầu bị quấn vải gạt đứng bên cạnh kích động nói.

Hai đồng đội còn lại cố gắng ngồi dậy và lo lắng nhìn đội trưởng của họ.

- Chúng ta đang ở đâu?

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment