Ý thức của Bryson vẫn còn bị mắc kẹt trong khoảnh khắc liều mạng chiến đấu mấy ngày trước, bầu không khí yên bình xung quanh khiến hắn hơi không quen.
- Trung tâm tiếp tế, chúng ta được hai vị đại nhân Kỵ Sĩ chính thức cứu về.
Jamie giải thích ngăn gọn.
Bryson bị nhiều vết thương ở ngực, bụng, bả vai, bắp chân, may mắn là não không bị tổn thương, suy nghĩ một lúc, hắn cũng nhận ra tình hình hiện tại của bọn hắn.
- Ừ, có thể nghỉ ngơi thật là tốt.
Bryson nằm trên giường bệnh, đổi tư thế thoải mái hơn nói.
Giường ở trung tâm tiếp tế sang trọng đến mức nào? Chỉ là hai ba lớp chăn bông dày đặt trên tấm ván gỗ cứng, thực ra điều khiến Bryson cảm thấy thoải mái chính là môi trường an toàn ở đây.
- Jamie.
Nằm được một lát, đột nhiên Bryson kêu huynh đệ tốt của hắn.
- Hả?
Thân thể vốn tráng kiện lại thêm mấy tầng băng gạc khiến Jamie trông như một con chim cánh cụt ngộ nghĩnh, nghiêng người nhìn qua Bryson.
- Sau nhiệm vụ lần này, chúng ta nên tạm thời từ bỏ chức vụ Liệp Ma Kỵ Sĩ ?
Bryson nói.
Sau một lúc im lặng, Jamie trả lời.
- Cũng tốt, dù sao lão tử cũng kiếm đủ tài nguyên để thăng cấp Chuẩn Kỵ Sĩ, về tỉnh Raymond cùng ngươi xây dựng gia tộc trước, nhưng ít nhất ngươi cũng phải làm cho ta một tước vị Bá tước.
Nghe huynh đệ trêu chọc và yêu cầu, Bryson cười khổ nói:
- Lớn nhất trong gia tộc ta chính là một gia tộc Bá tước, ta cố gắng làm cho ngươi một thân phận Nam tước vậy.
Dăm ba câu cười đùa giữa hai huynh đệ vậy là đã quyết định xong cuộc đời họ trong ít nhất mười năm tới.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, hai người còn lại của tiểu đội bọn hắn cũng có mong muốn đi theo bọn họ, để cho đội trưởng Bryson giúp họ tìm một tước vị tốt.
Trong số các thành viên Kỵ Sĩ Kỵ Sĩ thực tập cao cấp của Điện Đường Kỵ Sĩ, Liệp Ma Kỵ Sĩ chắc chắn là mạnh nhất, nghề nghiệp chính của nhóm này chính là săn lùng các "Hắc Ma Pháp Sư " duy trì hòa bình ở biên giới của Tây Phương Tam Đảo, mỗi người đều có một số kỹ năng độc đáo.
Thêm ba bằng hữu gia nhập, Bryson càng tự tin hơn với việc chấn hưng gia tộc, hoàn thành nguyện vọng của tổ phụ.
Trận chiến lần này quá nguy hiểm, nếu như không có hai vị Kỵ Sĩ chính thức ứng cứu kịp thời thì tiểu đội bọn họ sẽ bị chôn vùi ở đấy.
Không muốn gặp nguy hiểm như vậy một lần nữa, nhân cơ hội được nghỉ phép sau chấn thương, Bryson định xin đổi chức vị khi về tới tổng bộ, để hoàn thành ước mơ thời thiếu niên của hắn.
Ngay khi Bryson nhắm mắt suy nghĩ cách giải quyết vấn đề trong gia tộc, Jamie đã đánh thức hắn.
- Đây là của một trong hai vị đại nhân Kỵ Sĩ chính thức kêu ta giao cho ngươi.
Jamie khó khăn di chuyển cánh tay của mình, vết thương của hắn không nhẹ hơn Bryson bao nhiêu, mà là nhờ vào khả năng khôi phục và chống chịu sát thương của Đấu Khí Thổ Hệ nên trông có vẻ khá hơn so với Bryson.
Jamie mở tay phải ra, nữa viên Huyết Tinh màu đỏ thẫm xuất hiện trên những đường vải gạc trắng.
Lúc trước Bryson cũng đã thấy qua loại vật tư này,nhưng hắn không đủ tiền mua, nhận lấy Huyết Tinh từ Jamie, Bryson ngắm nhìn một hồi, hỏi
- Vị đại nhân Kỵ Sĩ chính thức kia tên gì?
- Hình như là . . . Shelley?
Không giống với Bryson, đầu óc của tên Jamie này bị va mạnh mấy lần trong trận chiến lại thêm niềm vui khi được giải cứu, trải qua bao thăng trầm khiến trí nhớ của hắn có chút vấn đề.
- Shelley . . .
Bryson nhớ kỹ cái tên này, nếu như sau này có cơ hội, hoặc là mười mấy hai mươi năm sau, bản thân có thể thành công thăng tiến lên cấp một, hắn nhất định sẽ tới thăm để bày tỏ lòng biết ơn.
- Là nữ Kỵ Sĩ sao?
Bryson thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy, là một nữ Kỵ Sĩ đại nhân xinh đẹp!
Jamie si mê, cười ngốc nghếch nói.
Tốt rồi, không cần lo lắng đến vấn đề trí nhớ của tên này nữa, ít nhất hắn vẫn còn có thể nhớ Shelley là nữ Kỵ Sĩ xinh đẹp.
. . .
Ở phía khác, sau khi thu xếp ổn định mấy tên kia Locke và Shelley trở về với nhiệm vụ tuần tra, đang thị sát phía tây nam hải vực Diehl, một hòn trong mười hai hòn đảo nằm trong phạm vi quyền lực của Tây Phương Tam Đảo.
Phía dưới là một hòn đảo cây cối rậm rạp, từ trên cao có thể thấy rõ hàng trăm tên Thực Tập Trung Cấp, Cao Cấp di chuyển trong đó bận rộn thu thập tài nguyên hữu ích.
Có Thực Vật Ma Pháp, có Khoáng Thạch Ma Pháp, cũng có những thứ rắc rối hơn như Ma Thú Cấp Thấp, Cấp Trung.
- Ôi, nguyên một viên Huyết Tinh, ta thật hồ đồ mà!
Shelley vẫn đang luyên thuyên về sự cố hai ngày trước.
Locke không để ý đến Shelley, giờ hắn đã nhìn rõ nữ nhân này, nàng ấy như mọi nữ nhân lớn tuổi khác đều lắm lời, tò mò và còn hẹp hòi nữa.
Nói nàng hẹp hòi cũng không hoàn toàn đúng, dù sao thì nữ nhân này có thể lấy ra một viên Huyết Tinh để cứu một Kỵ Sĩ thực tập cao cấp không quen biết.
Cách tốt nhất để đối phó với loại nữ nhân này là đừng bao giờ nói chuyện với nàng ấy, cứ phớt lờ nàng ấy, tự nhiên nàng sẽ không có gì để nói nữa.
Nói Shelley là nữ nhân lớn tuổi bởi vì tư duy của Locke còn dừng lại ở nhận thức tuổi thọ mấy chục năm của nhân loại, Shelley năm nay mới sáu mươi chín tuổi, mới sống được một phần ba cuộc đời, nàng ta còn chưa xuất giá, còn là thiếu nữ chưa thành hôn…
Xét theo tỉ lệ sinh mệnh thì độ tuổi của Shelley có lẽ tương đương với thiếu nữ ở độ tuổi đôi mươi.
Khái niệm này càng lúc càng rối, Locke dứt khoát không nghĩ nữa, nữ nhân rất để ý đến tuổi của bản thân, nếu như không phải có lần Shelley lỡ lời, Locke cũng không biết tuổi nàng ấy lại gấp đôi hắn, năm nay Locke mới ba mươi lăm tuổi.
Shelley rất quan tâm đến những hậu bối Kỵ Sĩ thực tập cao cấp, Locke đoán rằng trước kia khi trong giai đoạn thực tập chắc Shelley cũng được Kỵ Sĩ Cấp chính thức quan tâm.
Thật ra trong mỗi lần tuần tra, Shelley là người nghiêm túc nhất còn Locke lại rảnh rỗi thanh nhàn.
- À, tên tóc vàng ở bờ biển đông mấy hôm trước không béo chút nào,lấy sạch nhẫn không gian của hắn cũng chỉ có mấy chục viên Tinh Thạch Năng Lượng Trung Cấp và một ít rác rưởi, Locke, còn nữ nhân ngươi đuổi theo thì sao? đó là một nữ Ma Pháp Sư đó!
Đôi mắt Shelley sáng lên như đồng vàng, hỏi Locke.
- Chỉ là một Ma Pháp học đồ trung cấp, không có gì.
Locke nghĩ một đằng nói một nẻo,trả lời.
Làm sao hắn lại có thể nói với Shelley là hắn lấy được hai viên Tinh Thạch Năng Lượng Cao Cấp và một số Ma Pháp Dược Tề đáng giá từ nhẫn không gian của vị nữ Ma Pháp học đồ kia.
Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, quả nhiên cách kiếm tiền nhanh nhất chính là cướp bóc.
- Làm sao có thể? Ta thấy trang bị trên người của nàng ấy đều là hạng nhất...
Shelley không buông tha nói.
- Được rồi, chúng ta đi thăm dò hòn đảo bên ngoài đi.
Locke kịp thời ngắt lời Shelley.
- Ừ, cũng được, chúng ta đi về hướng đông nam!
Shelley nói, nơi họ cứu bọn người Bryson mấy ngày trước chính là trên một hòn đảo ở phía đông nam.
Dịch: Alex
Biên: Khangaca