Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 54 - Chương 54: Tình Nghĩa

Chương 54: Tình Nghĩa Chương 54: Tình Nghĩa

- A!

Karl đau đớn kêu thảm một tiếng, hắn ôm cánh tay phải đang túa đầy máu không ngừng lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, từng hạt mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống.

Sau khi đẩy lùi Karl bằng một đòn, Casar không tiếp tục bổ đao, kỵ sĩ thực tập nhập môn trong mắt hắn giờ đây mong manh như con sâu cái kiến, Angelina mới là mục tiêu của hắn, cho nên Casar thu đao và tiếp tục đuổi theo.

Nhiệm vụ lần này của bọn hắn tối nay bị trì hoãn quá lâu, vốn dĩ là toàn bộ binh sĩ Huyết hồng xuất kích tàn sát quân ám vệ rồi bắt giữ công chúa Angelina. Nhưng sau đó lại bị tư quân của quý tộc địa phương quấy rầy, tạm thời cứu lấy Angelina chạy mất, tiếp đó bọn hắn lại trải qua một thời gian truy tung không ngắn, vất vả lắm mới tìm được tung tích, xử lý được những lực lượng còn sót lại đang bảo vệ Angelina, lúc bọn hắn sắp hoàn thành nhiệm vụ, thì lại có một nhóm quân Faustain khác xuất hiện đột ngột.

Biến số quá lớn, Casar chưa bao giờ làm nhiệm vụ mà lại không nắm trước được kết quả như lần này, nếu cứ chậm trễ thì sẽ càng phát sinh nhiều biến số khó lường, hắn phải lập tức bắt lấy Angelina và rời đi.

Bị một vị kỵ sĩ thực tập cao cấp dốc toàn lực truy giết, bọn người Locke chạy trốn có vẻ rất bất lực, Zoro quay đầu nhìn hắn một thoáng, vị nhuyễn giáp huyết hồng cách bọn hắn càng ngày càng gần, thanh trường kiếm trong tay hắn đại biểu cho tử vong, và ngày càng đến gần bọn hắn hơn.

- Không hay rồi! Chia nhau ra chạy!

Zoro thiếu gia suy nghĩ một chút rồi quay về sau hô to với Locke phía sau.

Hắn rõ ràng là muốn từ bỏ Locke, mục tiêu của gã mặc nhuyễn giáp huyết hồng kia hiển nhiên là Locke mang theo công chúa Angelina, lúc này hắn yêu cầu chạy riêng thì địch nhân nhất định là đuổi theo Locke, không phải hắn.

Bỏ xe giữ tướng là suy nghĩ của Zoro vào lúc này. Hắn còn chưa đủ trượng nghĩa để cùng Locke đồng sinh cộng tử, thân là người thừa kế của lãnh chúa nên hắn cũng không muốn chết sớm như vậy. Về phần Locke mang theo công chúa Angelina, hắn cũng lựa chọn quên đi. Bây giờ tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm, ai quan tâm đến nàng là công chúa cơ chứ. Hắn cũng không phải là quý tộc trung thành với vương tộc, trên thực tế, rất ít quý tộc địa phương trung thành với vương thất, có đôi khi mệnh lệnh của quý tộc địa phương hoặc thượng cấp mà bọn hắn lệ thuộc trực tiếp còn hữu hiệu hơn cả mệnh lệnh của quốc vương.

Locke kinh ngạc nhìn Zoro, hắn không thể tin được vị Zoro thiếu gia vừa mới xưng huynh gọi đệ cùng mình lại có thể ra một mệnh lệnh như vậy, rõ ràng là muốn hắn đi chết. Mặc dù Locke đã tòng quân 4 năm, gặp phải rất nhiều chuyện hắc ám trong quân đội, chẳng hạn như hắn từng bị đám binh sĩ lớn tuổi bắt nạt khi mới bắt đầu nhập doanh trại, những chiến lợi phẩm thu được trên chiến trường bị bọn người ngang ngược cướp đi, thượng cấp cắt xén quân lương... Nhưng cùng là chiến hữu, Locke hầu như chưa bao giờ gặp phải chuyện phản bội và đâm sau lưng rõ ràng như vậy, cho dù là có, thì cũng là chuyện “riêng tư”, như trong tình huống bất đắc dĩ và hắn không quen biết đối phương.

Điều quan trọng nhất trong quân doanh chính là sự đoàn kết, đây là nơi mỗi cá nhân có thể giao lưng mình cho chiến hữu.

Có lẽ đây là sự chênh lệch về đẳng cấp, Locke đột nhiên hiểu ra.

Hành vi của bọn hắn bây giờ không phải là như vậy sao? Thân là trung đội trưởng hắn cũng bỏ rơi binh sĩ phổ thông chạy trốn, Locke đã làm như vậy nên lấy tư cách gì nói Zoro thiếu gia.

Locke trầm mặc nhìn thoáng Zoro thiếu gia một chút, sau đó lại quay sang nhìn đám Kane và Hans cùng hắn kề vai sát cánh chiến đấu mấy năm, hai người kia cũng minh bạch ý tứ của Zoro thiếu gia, nhưng bọn hắn cũng chỉ là trầm mặc không nói được gì, Zoro thiếu gia là chủ quân trong quân doanh, bọn hắn là cấp dưới cùng của doanh trại, tuân theo mệnh lệnh là chuẩn tắc duy nhất. Nhưng bọn hắn sẽ không bỏ rơi Locke, bởi vì có thể nói, trong tiểu đội Locke mỗi người đều nợ Locke mấy cái mạng, khi Kane làm trinh sát, bị hãm vào trùng vây của quân địch nhiều lần, đều là Locke dẫn người cứu hắn trở về; những lần Hans ngã xuống trên chiến trường, cũng đều là chính Locke cõng hắn về quân doanh, có thể nói, nếu như trên đời này tồn tại một loại tình bạn có thể chết vì nhau, Hans và Kane chắc chắn sẽ nguyện chết thay Locke mà không chút cau mày.

Locke đương nhiên cũng vậy, trong trận huyết chiến ở Gordon Heights, hắn đã cam đoan với Kane cả hai phải sống sót trở về, Hans cũng là hàng xóm cũ của hắn, những năm này Hans cũng đã giúp hắn cản không ít đao, những vết sẹo đao kiếm trên lồng ngực Hans chí ít có một phần tư là cản cho Locke, trên chiến trường bọn hắn có thể coi là đồng đội cộng tác vô cùng ăn ý.

Trong lúc sinh tử tồn vong, Locke đương nhiên là sẽ không ích kỷ như vậy, hắn nhìn Kane và Hans một cái, từ trong ánh mắt của hai người hắn hiểu ngay bọn họ suy nghĩ cái gì, nhưng hắn sẽ không để cho huynh đệ đi theo mình cùng chết, mục tiêu của nhóm binh sĩ Huyết hồng kia rõ ràng là công chúa Angelina, lúc này ai mang theo nàng thì người đó nguy hiểm nhất và có khả năng bị giết cao nhất. Locke không hạ nổi kiểu mệnh lệnh để huynh đệ thế mạng đi chết, huống chi Zoro rõ ràng đã ra lệnh cho hắn mang theo Angelina rồi chia nhau chạy.

Locke lại liếc mắt nhìn Karl đại thúc đã ngã xuống đất phía sau lưng, có thể nói Karl đại thúc đã vì bọn hắn mà mất đi một cánh tay, cuối cùng Locke dứt khoát nói:

- Hai người quay về đem Karl đại thúc đi đi, còn ta sẽ đưa nàng theo!

Nói rồi hắn kéo Angelina về phía mình rồi cõng lấy nàng.

Angelina bất ngờ không đề phòng liền hơi hoảng sợ hét lên một tiếng “A!”. Lúc này Locke mới nghiêm túc nhìn Angelina, mặc dù hiện giờ trông nàng có vẻ nhếch nhác nhưng quả thực vẫn là một đại mỹ nhân.

- Không được!

Kane cùng Hans không chút nghĩ ngợi cự tuyệt luôn, lúc này giữa bọn hắn không còn quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ có tình hữu nghị đồng sinh cộng tử. Có thể nói, trong tiểu đội cũ của Locke có thể liều mạng vì bằng hữu chỉ có ba người bọn hắn, cho dù Locke có tấn thăng lên chức trung đội trưởng, Hans chỉ là tiểu đội trưởng, Kane vẫn là binh lính hạng ba bình thường, ngay cả chức vụ tiểu đội trưởng cũng chẳng phải, nhưng trong tiềm thức, Locke cũng không hề giấu giếm tình cảm huynh đệ với bọn hắn, khi Locke tấn thăng trung đội trưởng, hắn cũng muốn giúp đỡ bằng hữu nhưng chưa đủ năng lực này.

“Ba chúng ta là huynh đệ, không nói đến những chuyện khác, chứ chức trung đội trưởng ta nhất định sẽ giúp các ngươi bằng được!”

Đây là nguyên văn lời Locke nói lúc đó.

Khi đó Locke chưa có tư cách, không có thực lực, căn cơ không vững vàng vẫn thốt ra những lời đao to búa lớn như vậy, không phải là hắn không biết trời cao đất rộng, mà là vì muốn minh chứng với tình cảm của các huynh đệ dành cho mình, những huynh đệ đã đặt mạng sống của hắn lên trên chính bản thân họ trong khoảnh khắc vào sinh ra tử, hắn phải làm sao cho xứng đáng với phần tình cảm hữu nghị này.

- Đừng nói những lời vô dụng nữa, các ngươi mau đi!

Locke nổi giận mắng, Locke từ trước đến nay chưa từng tức giận với huynh đệ của mình như vậy, giờ đây lại còn trách mắng thô tục:

- Cút ngay!

Locke một cước đá Hans và Kane.

- Đi cứu Karl đại thúc!

Nói rồi Locke dứt khoát cõng theo Angelina trên lưng chạy hướng bên trái đâm vào rừng sâu.

Hiện giờ rừng già nhiều núi đá cùng bụi rậm là hy vọng duy nhất của Locke, khu rừng nhất định phải rậm rạp hơn, Locke trong lòng cầu nguyện, nhưng đáng tiếc, bây giờ đã vào cuối thu, cho dù khu rừng có rậm rạp, cũng không có bao nhiêu lá cây che chở cho hắn.

Angelina bị những chuyện xảy ra trong chớp nhoáng làm cho bối rối không ít, đầu tiên là gã nam nhân hư hư thực thực là quý tộc kia ấy thế mà đã bỏ rơi nàng lại chạy trốn một mình, nàng còn chưa kịp phẫn nộ thì tên binh sĩ thô lỗ tóc hoa râm bên cạnh đã nhấc bổng nàng cõng trên lưng, bộ ngực của nàng đặt ở trên lưng Locke, bờ mông quý giá cũng bị Locke dùng hai tay đỡ, công chúa Angelina chưa từng bị nam nhân nào khinh bạc như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Angelina hơi ửng đỏ lên, nhưng chưa kịp buông lời trách móc thì trên tất cả nàng đã bị tình huynh đệ của ba người Locke làm cho cảm động. Trước đó đám ám vệ cũng đã liều chết để bảo hộ nàng, đám ám vệ trầm mặc kiệm lời đó cho nàng cảm giác vô cùng trung thành với vương quốc Faustain, mặc dù cũng làm cho Angelina rất cảm động, nhưng không cảm động bằng tình huynh đệ trần trụi và sống động của Locke và hai người kia.

“Đây quả là một nam nhân khiến người ta kính nể.”

Angelina lặng lẽ nhận xét về gã có phần lôi thôi đang cõng mình sau lưng.

Đúng vậy, trưởng quan nhường cơ hội cho thuộc hạ chạy trốn, tự mình đối mặt với nguy hiểm là chuyện vô cùng hiếm có ở Faustain, có lẽ trên đời này loại chuyện ấy cũng rất hiếm gặp.

Lúc vừa mới tòng quân, Locke đã có dịp đối mặt trực diện với nguy hiểm và tử vong, khi đó hắn mới 14 tuổi. Năm nay Locke đã 18 tuổi, còn sợ chết sao? Sống một năm là đủ vốn, sống hai năm cũng đã là có lời, đây vẫn luôn là ý nghĩ của hắn kể từ sau khi tòng quân đến nay. Nguyên nhân của ý nghĩ này rất đơn giản, bởi vì khi đó nếu gia đình hắn nhận được quân lương trong một năm và tiền trợ cấp chiến tử của hắn, thì gia đình hắn sẽ bình an vượt qua nạn đói, nếu hắn có thể gửi đều hai năm quân lương về cho gia đình, điều kiện của gia đình sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều, phụ mẫu và tỷ tỷ hắn cũng không phải chịu đói mỗi ngày.

Mặc dù Locke đã sớm xem nhẹ sinh tử, nhưng thật sự đến lúc sinh tử tồn vong, hắn vẫn muốn liều một phen, hắn tòng quân lâu như vậy mà vẫn chưa trở về thăm phụ mẫu và tỷ tỷ, còn chưa thực hiện lời hứa với Akano là cho nàng một mái ấm an ổn, lúc này hắn còn chưa thể chết. Nghĩ đến đây lần đầu tiên Locke có khát vọng sống mãnh liệt đến vậy.

- Nắm chắc!

Locke nói vọng ra phía Angelina trên lưng, đem tất cả đấu khí còn lại điều động đến hai chân, điên cuồng kích phát. Trong bụng hắn vòng xoáy đấu khí lớn bằng hạt đậu điên cuồng phóng thích đấu khí, một dòng nước nóng truyền đến vị trí hai chân của Locke.

- Chạy nào!

Locke dậm manh chân, bắt đầu bứt tốc.

Angelina còn chưa kịp nghe rõ Locke nói gì đã bị tác động bất ngờ của hắn dọa cho sợ hãi mà ôm chặt lấy Locke. Từ nhỏ Angelina đã có dinh dưỡng không tệ, cho nên mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng vóc dáng đã rất nở nang, đáng tiếc Locke không có thời gian trải nghiệm, thậm chí hắn còn không cảm giác được Angelina chạm vào lưng mình, tất cả sức lực cùng sự chú ý của hắn đều đã tập trung vào tránh đám nhánh cây cản đường trước mặt và sỏi đá vụn dưới chân.

- Hừ! Muốn chạy sao?

Casar khinh thường nhìn Locke chạy ở phía trước, thấy đối phương hẳn là vẫn còn muốn tiếp tục giãy giụa, cũng không thèm để ý đến Karl đã đứt mất một tay và hai người Hans, Kane ở một bên, Casar lao thẳng về phía sau Locke.

Không ai có thể thoát khỏi tay hắn, Casar tự tin là như thế.

“Chạy! Chạy! Chạy!”

Trong đầu Locke chỉ còn lại một ý nghĩ này, nỗi nhớ mong về phụ mẫu và tỷ tỷ cùng tình yêu dành cho Akano đều biến thành động lực để Locke chạy trốn.

Nhưng đáng tiếc, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, Casar là kỵ sĩ thực tập cao cấp giống như kỵ sĩ Will, nên hắn cũng mang lại cho Locke một áp lực còn hơn cả núi, khiến hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, mặc dù Locke đã dốc hết sức để chạy, nhưng xem ra vị sứ giả tử thần này không hề muốn chừa đường sống cho Locke.

Angelina ở trên lưng nhìn thấy Locke liều mạng như vậy, trong lòng bộc phát ra ý chí sinh tồn vô cùng mãnh liệt, ma lực của nàng đã cạn kiệt, tinh thần lực cũng bị sử dụng quá độ, nàng đã không còn đủ khả năng cưỡng ép sử dụng ma pháp nữa, nhưng Angelina không muốn bỏ cuộc, nàng cảm thấy mình sẽ không thể thua một thường dân phổ thông được. Màu tóc của Locke cho thấy hắn ta là một thường dân.

Dựa vào sức mạnh ý chí cuối cùng, Angelina thi triển thần chú Khinh Linh Thuật lên người Locke. Lúc này tinh thần nàng đã kiệt sức đến cùng cực, sau khi thi triển ma pháp nàng dùng hết sức bình binh ôm thật chặt Locke, sau đó bất tỉnh, nàng tin nam nhân này sẽ tạo nên kỳ tích.

Locke hiện giờ đang rất áp lực, cũng không phát hiện ra bước chân của mình trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cho nên hắn cũng không dám thả lỏng, dốc hết sức cắm đầu chạy về trước là tín niệm duy nhất của Locke lúc này.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment