Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55: Rơi Xuống Vực

Chương 55: Rơi Xuống Vực Chương 55: Rơi Xuống Vực

Băng qua rừng cây đại thụ, vượt qua từng khối đá lớn nhỏ, Locke lưng cõng một người chạy về hướng bắc nơi rừng rậm, tốc độ của Locke không suy yếu đi chút nào, những nơi đi qua đều lưu lại vệt tàn ảnh, có lẽ tại thời khắc sinh tử, tốc độ của Locke đã vượt quá giới hạn của bản thân.

Nếu tốc độ của Locke giống một cơn gió thoảng qua, thì nam nhân mặc nhuyễn giáp huyết hồng Casar sau lưng hắn chính là một tia chớp. Casar không giống Locke vẫn đang miệt mài chạy mà hắn chính là tung từng cú nhảy vọt về phía trước, mỗi một lần đáp xuống một gốc cây hoặc một tảng đá, hắn đều dậm chân lấy đà, rồi bật nhảy ra một khoảng cách cực lớn đến bên cạnh một cái cây hoặc tảng đá tiếp theo.

Casar không chỉ có tốc độ nhanh mà so với Locke đang vô cùng chật vật, thì hắn có thể nói là tao nhã hơn rất nhiều.

Vượt qua từng chướng ngại vật trên đường, Locke đi tới một ngọn núi lớn trước mặt, hai bên sườn núi cây cối tươi tốt um tùm, không giống những nơi khác cuối thu dẫn đến lá vàng khô héo, phía sơn mạch đó nhìn rất khác thường. Lúc này Locke đã cách chiến trường ban đầu mà binh sĩ Huyết hồng chiến đấu cùng binh sĩ Faustain gần ba cây số, trong khoảng thời gian ngắn mà Locke đã chạy xa như vậy.

Bóng dáng của đám người Zoro, Hans và Kane ở xa xa đã nhỏ như hạt gạo, nhưng Locke vẫn không buông lỏng, bởi khí tức khổng lồ phía sau lưng vẫn đang từng bước tới gần.

- Từ bỏ đi!

Thấy Locke vẫn còn đang ra sức giãy giụa trước mặt mình, Casar lên tiếng cảnh báo:

- Ngươi có làm như vậy cũng vô dụng mà thôi.

Tốc độ của Casar không hề thuyên giảm, hắn vừa đuổi theo vừa khuyên nhủ một câu. Trong lòng có chút buồn bực, không giống như Wright vốn có thực lực mạnh hơn hắn, Casar mới tấn cấp kỵ sĩ thực tập cao cấp chưa tới một năm, căn cơ còn chưa vững chắc, tổng lượng đấu khí còn chưa tích lũy được nhiều, hắn không thể tùy ý tiêu xài đấu khí phung phí như Wright. Casar là cao thủ có đầu óc, hắn nhất định phải giữ lại đầy đủ sức lực còn lại trên đường trở về, đó là lý do tại sao hắn sống lâu nhất trong Huyết hồng.

Locke không đáp lại, chỉ là cắm đầu mà chạy đi, lúc này ai mà dừng lại thì chính là kẻ ngu xuẩn, Locke không phải là tân binh mới tòng quân ngây ngô miệng còn hôi sữa, hắn sao có thể bị Casar lừa gạt dụ dỗ dễ như vậy, cứ cho là hắn đến cuối cùng vẫn bị bắt lại đi, nhưng dù sao cố gắng thử một lần trước khi chết cũng rất đáng.

- Chết tiệt!

Thấy Locke không hề suy giảm tốc độ, Casar tăng tốc đuổi theo, không thể lại lãng phí thời gian thêm nữa.

Năng lực đấu khí ngoại phóng của kỵ sĩ thực tập cao cấp được Casar vận dụng vào vị trí hai chân, một luồng đấu khí tạo thành từ hai chân Casar dâng trào, trong tích tắc khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn xuống chưa đến mười mét, Casar đã bạo phát một phần mười tổng năng lượng đấu khí của mình, đổi lấy một tốc độ siêu bùng nổ.

Gió mạnh sau lưng quất về trước làm cho lỗ tai Locke đau nhức, hắn đã cách đỉnh núi không tới hai mươi mét, nhưng khoảng cách này tựa hồ không còn ý nghĩa, bởi vì hắn căn bản không có khả năng thoát thân.

Khóe miệng Casar dưới lớp mặt nạ vẽ lên một nụ cười, hắn muốn đem đầu của cái tên tiểu nhân vật gây lãng phí thời gian quý giá của mình mà vặn xuống ngay lập tức, còn vị công chúa cứng đầu kia cũng sẽ nhận hình phạt thích đáng. Casar cũng không có sở thích đặc thù gì, hắn không khát máu và hiếu chiến như Wright, nhưng mà lại đam mê nữ sắc, đây là một trong số ít sở thích của nam nhân này. Vẻ ngoài thánh khiết của Angelina khiến Casar vô cùng động lòng, hắn đã quyết định tặng cho Angelina một đêm không thể quên, coi như là trừng phạt cho việc nàng dám bỏ trốn.

Casar đang bắt đầu ảo tưởng hưởng thụ thành quả thắng lợi, nhưng đúng vào lúc này, Locke tựa hồ đã nhìn thấy cái gì, thân thể đột nhiên chấn động, tốc độ lại tăng thêm hai phần. Casar kinh ngạc nhìn Locke vẫn còn kiên trì giãy giụa, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên khó coi, bởi hắn biết rõ vì sao Locke lại như vậy.

Vách núi? Không ngờ nơi này thế mà lại có vách núi? Phía sau ngọn núi này không phải là sườn núi dốc đứng giống phía trước, nơi đây cũng không có cây cối, cũng không có núi đá, phía sau lưng núi là một khu rừng dài vô tận, và chỗ gần nhất lại có một vực sâu vạn trượng.

Locke cảm giác mình không giống như đã leo lên mấy cây số đường núi, mặc dù hắn không giỏi tính toán, nhưng hắn cũng đoán được đại khái ngọn núi này cao bao nhiêu, đừng nói là tên binh sĩ Huyết hồng phía sau, cho dù là người sắt ngã xuống vách núi này cũng sẽ biến thành tương bầm.

Locke không muốn rơi vào tay của tên binh sĩ Huyết hồng kia, cho nên khi nhìn thấy vách đá trước mặt, hắn đã nghĩ đến việc tự sát. Locke vừa sợ chết lại vừa không sợ chết, hắn sợ sau khi mình chết, thân nhân sống không yên ổn, cuộc sống của họ sẽ trở nên khổ sở, khó khăn, người yêu cũng không cách nào bình an. Nhưng trong hơn bốn năm chiến tranh, Locke cũng thấy quá nhiều người chết đi, đã sớm nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy. Thế nhưng Locke chưa bao giờ nghĩ ngày này sẽ đến sớm như vậy, một ngày trước hắn vẫn còn hăng hái khi được bổ nhiệm làm trung đội trưởng, một ngày sau hắn đã trở thành một kẻ khốn khổ đáng thương sắp bị giết. Ôi nhân sinh ơi nhân sinh, Locke chưa từng đọc sách, ấy thế mà giờ đây đột nhiên cảm khái, hóa ra trước khi chết con người ta lại suy nghĩ nhiều như vậy.

“Cho dù có chết ta cũng không để ngươi được toại nguyện!”

Locke nghĩ trong đầu như vậy.

Mục tiêu của những binh sĩ Huyết hồng kia rõ ràng là vị công chúa Angelina sau lưng hắn. Những binh sĩ này đã giết rất nhiều chiến hữu của hắn, sau bốn năm tòng quân Locke hầu như quen biết hết những binh sĩ trong doanh trại, thậm chí trong những người bị đám binh sĩ Huyết hồng đồ sát, còn có cả huynh đệ trong tiểu đội cũ của Locke.

Locke lao thẳng về phía vách núi. Casar thấy vậy thầm chửi một câu rồi bứt tốc đuổi theo, đáng tiếc khoảng cách giữa hai người là hơn mười mét, hơn nữa vách núi xuất hiện quá đột ngột, khiến cho cả hai bên đều không có sự chuẩn bị. Việc Locke nhất quyết đòi tự sát khiến Casar dù có thực lực cường đại cũng bất lực không làm gì được.

Cuối cùng, khi Locke chạm được tới biên giới vách núi, mũi kiếm của Casar chỉ còn cách Locke và Angelina không đến hai mét, nhưng hai mét này giống như một cái hào không bao giờ có thể chạm đến được. Lúc nhảy xuống khỏi vách núi, Locke quay đầu nhìn thoáng qua Casar, hắn ta lộ ra sắc mặt âm trầm vội vã dừng bước chân trước khi tự ném chính mình xuống vực giống địch nhân, con mắt hắn vô cùng hung ác nhìn chằm chằm Locke sau lớp mặt nạ.

Locke mỉm cười mãn nguyện, tên Casar này quả nhiên không dám nhảy xuống cùng hắn, nhưng Locke cũng có chút thất vọng, nếu như gã đó nhảy xuống chết cùng hắn thì tốt.

Nhưng tất nhiên là không, Casar không tuyệt vọng như Locke, không thể nhảy khỏi vách núi được, thân là một đội trưởng của Huyết hồng, muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực có thế lực, hà cớ gì hắn phải tự sát, chỉ là nhiệm vụ giờ đây không có cách nào hoàn thành, cũng không thể bàn giao cho quốc vương, nghĩ đến hậu quả ấy càng khiến tâm trạng của Casar trở nên tồi tệ hơn.

Đều là đo đám người ngu xuẩn kia, Casar quay đầu nhìn về phía xa xa đám binh sĩ Faustain vẫn còn đang hỗn chiến với binh sĩ Huyết hồng, hắn nắm chặt trường kiếm lao tới nơi vẫn đang chiến đấu dưới núi, hắn cần tử vong và máu tươi để xoa dịu trái tim đang phẫn nộ của mình vào lúc này, còn về việc Faustain có khả năng sẽ phái binh sĩ đến tiếp viện thì đã bị hắn tạm gác lại. Trên chiến trường rất ít người có thể từ đầu đến cuối giữ vững bình tĩnh, giống như Casar, tuy hắn có biệt danh là “trí tướng”, nhưng hành động lúc này của hắn lại đi ngược với biệt danh đó, không phải là hắn không cân nhắc đến khả năng Locke cùng Angelina còn sống, mà vách núi kia quá cao, cho dù là hắn ngã xuống cũng chỉ có con đường chết, hai người kia chỉ có thực lực cấp độ nhập môn, yếu như hai con kiến, rơi xuống đó thì tuyệt đối sẽ không còn cơ hội sống sót!

- Will đại nhân, chính là hướng kia!

Lúc trước có hai tên binh sĩ bị Zoro phái đi tìm lãnh chúa Kedozi và kỵ sĩ Will, có một tên đi nửa đường gặp được kỵ sĩ Will đang dẫn theo trung đội kỵ binh, kỵ binh không giống với bộ binh, rất khó đi lại trong rừng rậm, cho nên sau khi chia quân, kỵ sĩ Will và trung đội kỵ binh cũng chưa đi được bao xa.

Kỵ sĩ Will một tay nắm lấy tên lính rồi hướng theo phương hướng mà hắn chỉ thúc ngựa chạy đi, theo sau hắn là trung đội kỵ binh đuổi theo ầm ầm. Đây là đơn vị quý giá và cường đại nhất của lãnh chúa Kedozi, trong đám tư quân của các đại quý tộc thuộc binh đoàn hai, trung đội kỵ binh này cũng khá nổi danh, bởi trung đội kỵ binh này binh cường mã tráng, lại còn có đội trưởng là kỵ sĩ thực tập cao cấp. Lãnh chúa Kedozi có trung đội kỵ binh hùng mạnh như thế lại có thêm cha vợ là Hầu tước khiến rất nhiều quý tộc nhỏ không khỏi ghen tị.

Kỵ sĩ Will khác với Zoro còn non và có kiến thức thiển cận, cũng không giống với đám trung đội trưởng như Locke có kiến thức hạn chế về ma pháp, hắn là một kỵ sĩ đã du ngoạn nước ngoài và sống ở đế quốc Omor trong nhiều năm, cho nên kỵ sĩ Will có hiểu biết sâu sắc về địa vị của ma pháp sư. Cho dù hắn là kỵ sĩ thực tập cao cấp nhưng khi đối mặt với ma pháp học đồ sơ cấp vẫn phải cung kính, kỵ sĩ chú trọng việc tự thân tu luyện, chủ yếu dựa vào chính mình. Ma pháp sư dựa vào truyền thừa, sau lưng mỗi một ma pháp sư, rất có thể sẽ có một đám ma pháp sư chống lưng, có thể là sư huynh sư muội của hắn, hoặc là sư phụ, trưởng bối… Nếu trong rừng núi sâu thẳm này có ma pháp sư bị truy lùng thì dù là bản thân vị pháp sư đó hay người đuổi giết nàng cũng đều không phải là tiểu nhân vật.

Mặc dù Will không phải là người sợ rắc rối, nhưng hắn cũng không phải là người ưa đi gây chuyện. Nếu lúc đó hắn có mặt, có lẽ sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn người kia, mà chỉ lẳng lặng bỏ đi. Tên ma pháp sư là thủ hạ của lãnh chúa Kasher chẳng qua chỉ là ma pháp sư cấp thấp nhất, Will còn không thèm để mắt tới, hắn đã từng gặp qua một vài vị ma pháp sư rất đáng sợ, nhưng điểm kỳ quái là cấp bậc của những người đó lại vô cùng thấp.

Đối với các ma pháp sư, hầu hết các kỵ sĩ đều sẽ chọn cách giữ khoảng cách tôn trọng và ở xa đứng nhìn, giống như kỵ sĩ Will.

Khoảng cách giữa Will và nơi đám binh sĩ Huyết hồng cùng đám binh sĩ Faustain chém giết ngày càng gần, hắn thậm chí có thể cảm thấy một mùi máu tươi nồng đậm và một cỗ sát khí nồng nặc từ rất xa. Ngoại trừ con chiến mã của kỵ sĩ Will, thì những con chiến mã của các kỵ binh khác đều phát ra tiếng phì phì trong mũi, bọn chúng đang rất khó chịu, khứu giác của động vật rất nhạy cảm, ngoại trừ kỵ sĩ Will cảm nhận được nhờ thực lực, những con chiến mã kia đều là dùng mũi ngửi thấy mùi đó. Bọn kỵ binh thấy vậy bèn vội vàng quát lớn khiến đám chiến mã yên tĩnh lại, bọn hắn đều là kỵ binh có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên đã biết được đối tác chiến đấu của mình đã phát hiện ra điều gì, và bọn hắn cũng có sự chuẩn bị sẵn sàng cho những gì có thể xảy ra tiếp theo. Các kỵ sĩ nắm chặt thương, rừng rậm không thích hợp dùng thương, cũng may nơi này không có quá nhiều nhánh cây, lá khô vàng úa rụng gần hết nên có ảnh hưởng không lớn.

Khi trung đội kỵ binh đến gần, Wright và Casar đang điên cuồng đồ sát những binh sĩ Faustain phổ thông, trong số hơn hai trăm binh sĩ Faustain, giờ đây chỉ còn không đến năm mươi người vẫn còn sống và bám trụ lại trên chiến trường, mà lại tất cả nhân số đều bị thương, trong đó có hơn bốn mươi binh sĩ Huyết hồng đã ngã xuống, Wright và Cassar lần này không hoàn thành nhiệm vụ, cho nên bọn hắn nhất định phải làm chút gì đó, lửa giận của quốc vương bệ hạ không phải người nào cũng có thể chịu được, cho nên những binh sĩ Faustain này chính là tế phẩm của bọn hắn.

Lúc đuổi đến nơi, cảnh tượng mà kỵ sĩ Will nhìn thấy chính là xác chết chất như núi và máu chảy thành sông. Để bảo vệ Zoro, lãnh chúa Kedozi đã để lại một nửa số bộ binh cho Zoro suất lĩnh, nói cách khác đám binh sĩ Huyết hồng này đã tiêu diệt trọn vẹn gần một phần ba quân số binh sĩ của lãnh chúa Kedozi, việc này cũng đồng nghĩa với việc lãnh địa Kedozi có gần một phần ba dân thường đã mất con trai, phu quân và huynh đệ của mình.

- Giết!!!

Kỵ sĩ Will tức giận hô lớn, tròng mắt phẫn nộ đến độ muốn nứt ra ngoài, hắn không còn muốn cân nhắc lai lịch của đám binh sĩ Huyết hồng này, chỉ dùng hành động chứng minh quyết định của mình.

- Giết! Giết! Giết!

Sau lưng Will đại nhân, gần trăm kỵ binh đồng thời rống to, chứng kiến cảnh huynh đệ cùng mình sinh hoạt và tác chiến bị tàn sát, trong lòng mỗi binh sĩ đều dâng lên một ngọn lửa phẫn nộ.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment