Cộng với chuyển đổi công pháp, nhiều đường vận hành đấu khí khác với công pháp trước đây của Locke, vì vậy Locke may mắn được trải nghiệm lại nỗi đau khi tẩy cân phạt tủy.
Nỗi đau nho nhỏ này chẳng là gì so với ý chí của một Kỵ Sĩ cấp một.
Cất kỹ những vật dụng nhạy cảm như Tinh Thạch Năng Lượng rỗng, Locke tắm rửa thay quần áo mới và chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Những người bản địa trên vị diện này là chủng tộc tốt nhất mà Locke từng thấy về mặt tận hưởng cuộc sống, hắn không cần dọn dẹp phòng, chỉ cần xuống nhà ở tầng dưới và thuê một nhân viên vệ sinh tạm thời.
Sau bữa tối, hắn đến trường, nhưng trước khi bước vào thư viện, Locke lại gặp nữ tử lần trước hắn quen biết ở thư viện.
- Này! Đừng chạy!
Mã Hiểu Hiểu không có chút dè dặt mà một nữ tử nên có, khi nhìn thấy Locke, nàng lập tức nhảy tới và tóm chặt lấy Locke.
- Ta còn có việc phải làm, ngươi có thể để ta yên được không?
Giọng điệu của Locke rất lạnh lùng, lặng lẽ dùng một ít uy áp của tinh thần lực.
Đã lớn đến vậy rồi nhưng Mã Hiểu Hiểu chưa bao giờ bị mắng như thế này, nhìn Locke trông đáng sợ như vậy, miệng mếu máo như sắp khóc.
Locke đột nhiên cảm thấy đau đầu khi nhìn gặp nữ tử buộc tóc đuôi ngựa này.
Có rất nhiều sinh viên đi ngang qua, thậm chí có người còn nhận ra Locke là nhân vật nổi tiếng của viện Khoa Học Động Vật mà bọn họ đã một tuần không gặp, tất cả tụ tập thành vòng tròn nhìn hai người mà chỉ trỏ.
Một số gia hỏa tự cho là thông minh thậm chí còn tưởng tượng ra trong đầu: nữ đồng học này ban đầu bị nam đồng học này phụ tình, hai người gặp nhau trước cửa thư viện, nhà gái muốn nhà trai chịu trách nhiệm nhưng nhà trai phớt lờ và từ chối, thế là nhà gái khóc lóc thảm thiết.
Ồ, thiên tài Locke ở trường đại học một tuần trước, trong nháy mắt đã bị các sinh viên xung quanh ngộ nhận là tra nam.
Tiếng bàn tán ngày càng xôn xao hơn, một số nam sinh mạnh mẽ dự định dạy cho Locke có 'khuôn mặt nhỏ xinh' này một bài học.
Gân xanh trên trán khẽ giật lên, Locke cảm thấy mình nhịn không được nữa, những người bản địa vị diện này thật sự không sợ chết, trong lòng bàn tay phải của hắn có một cơn lốc nhỏ lặng lẽ hình thành... Đây là phương thức công kích hắn đã lĩnh ngộ được sau khi kế thừa đấu khí Cuồng Phong.
Mã Hiểu Hiểu lấy lại tinh thần sau nỗi buồn, những lời nhận xét của các đồng học lớp xung quanh lọt vào tai nàng khiến nữ tử phương Bắc vốn cởi mở này đỏ mặt, nàng biết rằng người khác đã hiểu lầm mình.
Nhưng cứ đứng ở đây cũng không giải quyết được vấn đề, Mã Hiểu Hiểu vội vàng kéo Locke chạy ra khỏi đám đông.
Đấu khí Cuồng Phong sắp hình thành, Locke đã đoán trước được thảm kịch xung quanh mình trong một giây tiếp theo, chẳng phải chỉ có hơn hai mươi người bản địa thôi à, cùng lắm thì giết hết thành thị rồi đổi thành thị khác, với năng lực của hắn thì khả năng bị bắt cực kỳ nhỏ bé.
Không ngờ, trước khi đấu khí Cuồng Phong được giải phóng, Locke đã lơ là mà bị Mã Hiểu Hiểu kéo chạy, may mắn thay, hắn có nền tảng là sinh vật cấp một nên đã mạnh mẽ nghiền nát cơn lốc đấu khí còn chưa được thành hình.
Chạy một mạch đến sân thể thao, bỏ lại những đồng học đang ăn dưa phía sau, Mã Hiểu Hiểu chống gối, há to miệng thở hổn hển.
Có thể chạy nhanh như vậy, khả năng thể thao của Mã Hiểu Hiểu khiến Locke ngạc nhiên, còn mạnh hơn sinh vật bản địa một chút.
Locke lại chẳng đỏ mặt thở dốc gì, chút tốc độ này chẳng khiến hắn thấy nhanh gì.
- Thật xin lỗi, để ngươi bị hiểu lầm.
Thở hổn hển, Mã Hiểu Hiểu ngượng ngùng quay người nói với Locke.
Hai bàn tay phía sau không ngừng vo góc áo của, rõ ràng đang vô cùng căng thẳng, vừa rồi nàng đã nghe được tất cả những lời bàn tán, thật xấu hổ mà, Mã Hiểu Hiểu muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Locke nhìn Mã Hiểu Hiểu một lát, trầm mặc hồi lâu rồi nói.
- Không sao, không có việc gì thì ta đi đây.
Đây chỉ là một đứa trẻ, Locke nhìn ra tuổi của Mã Hiểu Hiểu còn chưa đến hai mươi, hắn đã là một ông chú bốn mươi rồi, sao có thể tranh cãi với một đứa trẻ?
Locke nói đi là đi, chẳng hề có chút dây dưa dài dòng, ngược lại khiến Mã Hiểu Hiểu đứng xấu hổ nơi đó bất ngờ không thôi.
Nhìn Locke càng đi càng xa, Mã Hiểu Hiểu không biết sao mà trong lòng có chút sốt ruột, đột nhiên nghĩ đến gì đó mà thốt ra.
- Này, ta còn không biết tên ngươi.
- Locke.
Một câu trả lời lạnh nhạt phát ra từ trong miệng của Locke.
Nam sinh có khí chất đặc biệt đã rời đi nhưng Mã Hiểu Hiểu vẫn ở lại sân thể thao.
- Locke, họ Lạc à. Nhìn lớn tuổi hơn mình. Sau này gặp nhau mình có nên gọi là Lạc đại ca không nhỉ.
Nàng càng nghĩ càng thấy phức tạp. Mã Hiểu Hiều “à” một tiếng, ôm khuôn mặt nóng bừng chạy về phía ký túc xá.
Nàng cảm thấy mình đã yêu rồi, không được, phải nhờ các tỷ muội trong ký túc xá giúp đỡ, chắc chắn bọn họ hiểu biết nhiều hơn nàng.
Mã Hiểu Hiểu ngơ ngác, hoàn toàn không nhận ra rằng hôm nay mình đã quên bài tập ở thư viện.
Bên kia, sau bữa tối, Locke không có hứng thú đến thư viện để khiến bản thân khó chịu nên chỉ đi bộ về nhà.
Đi ngang qua một con hẻm, Locke nhìn thấy Trương Linh đang mua rau ở một quầy bán rau.
Rau củ ở chợ nông sản tăng giá, hôm nay Trương Linh đến quầy bán rau trước khu dân cư cách xa nơi nàng thuê.
Chủ quầy rau này biết Trương Linh vì Trương Linh thỉnh thoảng đến phụ hắn bán buôn.
Rau củ mua không đắt, số lượng cũng không nhiều nhưng chủ quầy rau vẫn rất nhiệt tình.
Thời thế bây giờ hắn toàn sống nhờ vào các khách hàng quen, các bà nội trợ trong tiểu khi này biết rau của hắn có giá hợp lý, chất lượng tốt nên nhiều người sẵn sàng mua rau của hắn thay vì đi đến siêu thị lớn.
Trương Linh không mua nhiều, chỉ có hai củ khoai tây và một bó rau diếp, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Trương Linh cuối cùng cũng chọn được một quả cà tím cỡ vừa.
Sau khi mua xong mấy món, nàng đưa tiền lẻ cho chủ quầy, Trương Linh đang định về lại nhà thuê của mình, lúc nàng quay người thì nhìn thấy Locke đang đứng rất gần cô.
“A!”
Giọng nói vừa phát ra, Locke đã dùng tinh thần lực tạm thời khống chế Trương Linh.
Hắn muốn sửa đổi trí nhớ của nữ tử này, ở đây không tiện làm nên hắn định quay về nơi ở của mình.
Người chủ quầy rau nhận ra giọng nói của Trương Linh, hắn bối rối quay lại đã phát hiện Trương Linh đi theo một tiểu gia hỏa đi vào tiểu khu.
Hắn chưa kịp nghĩ gì khác thì một khách hàng mua rau khác đã đến hỏi giá, chủ sạp rau bỏ lại nghi ngờ, bắt đầu thương lượng giá cả với khách hàng.
Sao giữa thanh thiên bạch nhật lại có chuyện gì xảy ra vậy, chủ sạp rau chỉ nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trở về nhà của Locke, vẻ mặt của Trương Linh trở nên đờ đẫn, tinh thần lực của sinh vật ở vị diện này nhìn chung rất thấp, Trương Linh cũng không hơn gì, Locke có thể dễ dàng điều khiển mà chẳng khiến người khác phát hiện điều gì.
Nhìn vào mắt Trương Linh, Locke dự định sửa đổi ký ức của nữ tử này, thông qua truyền dẫn tinh thần lực, hắn nhìn thấy thân thế và quá khứ của Trương Linh, nhưng Locke lại do dự.
Đây là lần thứ hai hắn lưỡng lự về nữ tử này.
Nói cách khác, hai mươi hai năm đầu tiên của Trương Linh rất giống Locke.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca