Cả hai đều rời nhà năm mười bốn tuổi và gánh chịu một phần áp lực từ gia đình.
Sự khác biệt là Locke, với tư cách là đệ đệ đã gia nhập quân đội để mang lại hy vọng sống sót cho gia đình sau nạn đói.
Là tỷ tỷ, Trương Linh rời một ngôi làng nhỏ trên núi để tự mình làm việc chăm chỉ, sống ở thành phố lớn, hàng tháng nàng phải gửi một khoản tiền về nhà cho các đệ muội của mình để ăn học.
Locke cuối cùng cũng hiểu tại sao nữ tử này lại khiến hắn có cảm giác giống tỷ tỷ Ria đến vậy.
Hai người thực sự giống nhau.
Sở dĩ Locke do dự về việc có nên sửa đổi trí nhớ của nữ tử này hay không là vì hắn hoàn toàn không biết ma pháp và cách dùng tinh thần lực chính quy của Ma Pháp Sư.
Sửa đổi ký ức để lại di chứng rất lớn, cho dù ở dưới sự khống chế chính xác của hắn khiến ký ức và cảm xúc không thay đổi, nhưng theo thời gian trôi qua, trí thông minh của Trương Linh nhất định sẽ bị ảnh hưởng, sau này có khả năng trở thành kẻ ngốc.
Locke có thể dễ dàng giết chết hơn hai mươi người bản địa xa lạ của vị diện khác, nhưng hắn thực sự không thể ra tay với nữ tử khổ cực này.
“Quên đi, cùng lắm thì để lộ chút thực lực, hù dọa chút đỉnh để nàng thành thật hơn.”
Locke nghĩ thầm.
Hắn còn một cách khác, đó là ký khế ước chủ tớ với Trương Linh, thu nàng làm nô lệ, biến nàng thành sủng thứ giống như cự nhân Hellfire Ai hoặc Hạt Long Fermo.
Tuy nhiên, linh hồn lực của Kỵ Sĩ cấp một không bằng Ma Pháp Sư, chỉ có thể có tối đa bốn sinh vật nô lệ, để Trương Linh một vị trí quả thật là sự lãng phí.
Locke không muốn lãng phí linh hồn lực quý giá của mình vào việc này.
"Tách!" Sau một cái búng tay, đôi mắt lơ đãng của Trương Linh dần dần lấy lại tiêu cự.
Nữ tử này có kỹ năng ứng cứu khẩn cấp rất tốt, sau khi phát hiện tình hình xung quanh và Locke đứng trước mặt, nàng không hề hét lên mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt Locke.
- Xin ngài hãy thương xót, ta xấu xí không tiền, ngươi có thể để ta đi được không? Ta sẽ không nói gì cả.
Trương Linh nhỏ giọng nức nở.
Nàng đã nhìn thấy cảnh Locke xuất hiện lần đầu tiên, trên người đầy sẹo và đầy máu, nàng nghĩ Locke là một kẻ sát nhân hay gì đó.
- Hãy nhìn vào mắt ta. Ta là sinh viên đại học Thượng Nguyên, không phải người xấu. Ngươi có chắc hứa là sẽ không nói chuyện trước đây ra không?
Giọng Locke mang theo chút tinh thần lực dẫn dắt.
Hắn không trực tiếp sửa đổi ký ức của Trương Linh, nhưng hắn có thể sử dụng phương pháp gián tiếp này với ít tác dụng phụ, để khiến Trương Linh vô thức có cảm giác tin phục vào hắn.
- Ta hứa, ta đảm bảo.
Trương Linh run miệng nói, nàng rất ít khi xem thời sự, nhưng bản chất của nữ tử là thích buôn chuyện, thường xuyên nghe đồng nghiệp trong nhà bếp nhắc đến chuyện có nữ nhân bị lưu manh sát hại.
Lúc này tuyệt đối không thể phản kháng, Trương Linh có sức lực rất mạnh, nhưng nàng tuyệt đối không phải đối thủ của một tên tội phạm trẻ tuổi mạnh mẽ, chỉ có tuân theo mới có thể có đường sống sót, Trương Linh hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Động thái tiếp theo của Locke thậm chí còn làm thay đổi tam quan của nàng hơn nữa.
Chỉ thấy một thanh kiếm nhỏ màu xanh biếc xuất hiện từ lòng bàn tay Locke, khi Locke vung nó lên, trên bức tường gần nàng xuất hiện những vết cắt sâu bằng hai ngón tay.
Trương Linh sợ đến mức ngã xuống đất, từng sợi tóc rơi xuống, chính Locke đã chém bay một lọn tóc của nàng.
- Đạo, đạo thuật?
Trương Linh lắp bắp, nàng có thể cảm nhận được lưỡi kiếm xanh sắc bén là thật chứ không phải ảo ảnh.
Hơn nữa, vết hằn sâu trên bức tường bên cạnh vẫn còn đó, trái tim nhỏ bé của Trương Linh đang đập thình thịch.
- Đạo thuật?
Locke cảm thấy mình đã nắm bắt được một phần tin tức quan trọng về vị diện này.
- Nói cho ta biết đạo thuật là gì.
Locke ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bắt chéo chân bày ra tư thế thoải mái.
Tình huống của hắn không đáng sợ như Trương Linh nghĩ, thanh kiếm nhỏ màu xanh biếc là một kỹ xảo giải phóng đấu khí mà chỉ những Kỵ Sĩ thực tập cao giai mới có thể sử dụng được, hắn có thể sử dụng nó ở giai đoạn đê giai là bởi vì bản chất của hắn là Kỵ Sĩ cấp một.
- Ở thôn núi nhà ta, hàng năm có thương nhân đến thôn thu thập dược liệu. Một người trong số đó gọi là đạo đồng, nhưng chúng ta chưa bao giờ thấy hắn sử dụng đạo thuật. Một số người khẳng định đã nhìn thấy.
Trương trong nỗi sợ hãi tột độ đã dùng cả phương ngữ của quê hương mình nói hết ra.
Locke sờ cằm phân tích độ tin cậy của tin tức này.
Trước đây, Trương Linh hoàn toàn không tin vào đạo thuật, nàng làm việc trong một trường đại học, được bao quanh bởi những sinh viên đại học thiên chi kiêu tử, mưa dầm thấm đất, tố chất của nàng đã được cải thiện rất nhiều, những năm gần đây người ta toàn nói đến công nghệ, đạo thuật gì đó đều là tư tưởng phong kiến dốt nát.
Nhưng bây giờ, Trương Linh phải tin được: “Chẳng phải thứ Locke vừa sử dụng chính là đạo thuật sao?” Trương Linh đã nghĩ vậy.
Locke gần như đã đoán ra, hắn cho rằng nếu đến thôn Trương Linh thử một chút sẽ biết thiếu niên đạo đồng kia là thật hay giả ngay.
- Đi, nấu cơm cho ta.
Locke thẳng thừng nói, hắn biết Trương Linh nấu nướng rất giỏi.
- Tủ lạnh có thịt, làm cho ta thêm mấy món thịt, hầm chút sườn.
Vết thương của Locke không lành nhanh như vậy, ngoài việc sử dụng đấu khí để chữa trị, hắn còn cần phải ăn nhiều thịt hơn để bồi bổ.
Nghe xong, Trương Linh ngoan ngoãn đi nấu cho Locke, tinh thần lực dẫn đường của Locke rất tốt, ít nhất Trương Linh hiện tại không có ý định phản kháng.
Khẩu vị của Locke khá là kinh người, trước đây ở căng tin trường, hắn lo sợ sẽ gây chú ý nên không dám ăn, hiện tại Trương Linh tới nấu cơm rồi, nên khẩu phần ăn của hắn tăng lên.
Trương Linh nấu cả thảy bốn lần, lấy hết đồ trong tủ lạnh ra, nguyên một phần thịt lợn to vào bụng Locke mới lấp đầy được cái bụng của hắn.
Trương Linh mệt muốn chết, nhưng may mắn là Locke không làm khó nàng, thấy nàng làm việc chăm chỉ, thậm chí còn mời Trương Linh ăn cùng.
Trương Linh không dám ăn, nhưng Locke ép buộc nàng thì nàng mới chịu ăn một chút.
Đã nửa năm không ăn thịt,Trương Linh hôm nay xem như được ăn no, nam nhân đạo thuật này có thể sẽ giết nàng sau khi lợi dụng xong, Trương Linh xem bữa ăn này là bữa ăn cuối cùng trong cuộc đời, nên không chỉ ăn no bình thường mà là quá no.
- Ăn ngon không?
Locke híp mắt cười nói, dáng vẻ Trương Linh ngấu nghiến như thế khiến hắn cảm thấy rất thú vị.
- Cũng… Cũng được.
Trương Linh sợ hãi nhìn Locke.
- Thế này đi, từ nay về sau ngươi sẽ chịu trách nhiệm việc ăn uống và dọn dẹp chỗ ở của ta, ta sẽ trả lương cho ngươi.
Locke dựa vào ghế sofa tùy ý nói.
Sau khi đọc ký ức của Trương Linh, hắn biết Trương Linh cần gì nhất.
Trương Linh không dám từ chối mà nói rất nhỏ.
- Ta chưa từng học về dọn dẹp chuyên dụng
Trước đây làm giúp việc cho người khác được hai tháng thì Trương Linh đã bị sa thải, nguyên nhân là bọn họ đã tìm được một giúp việc khác chuyên nghiệp hơn Trương Linh và còn được đào tạo đặc biệt.
Ở một thành thị lớn như thế này, nếu không có kỹ năng gì thì thực sự không thể tồn tại được.
- Không sao đâu, chỉ cần dọn dẹp và nấu nướng bình thường thôi, ta sẽ không làm khó ngươi đâu.
Locke nói.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca