Hắn rất có hứng thú với khả năng nấu nướng của Trương Linh.
Không giỏi bằng đầu bếp của phủ thân vương ở Tây Phương Tam Đảo nhưng giỏi hơn gà mờ là mình rồi, Locke chỉ có thể nấu một số món hạn chế như thịt nướng, cá nướng, khoai lang nướng… Hết rồi.
Hơn nữa, trên vị diện này đều dùng lò vi sóng và nồi áp suất để chế biến thức ăn, Locke trước đây đã từng sử dụng những thứ đó, nhưng không thành thạo.
Trương Linh im lặng, mà im lặng chính là đại biểu cho đồng ý.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
- Đây là tiền lương của ngươi.
Locke vứt cho Trương Linh một xấp tờ tiền đỏ.
Trương Linh thấy mà sửng sốt, nàng muốn nhặt tiền nhưng không chắc đó có phải là ‘tiền tham ô’ hay không.
Tháng trước gia đình hỏi tiền nàng, năm nay một đứa đệ đệ của nàng sẽ vào cấp hai, bản thân Trương Linh cũng chưa học hết cấp hai nên phải tìm mọi cách giúp đệ đệ học hết cấp hai.
Sau một hồi xoắn xuýt, Trương Linh đã nhận lấy tiền, điều đó cũng có nghĩa là hôm nay nàng đã chính thức bước lên thuyền hải tặc của Locke.
Nhìn thấy Trương Linh lấy tiền, Locke có thể tạm thời yên tâm đối về nữ tử này.
- Đi dọn phòng đi, ngày mai ngươi cũng có thể trả phòng thuê của mình, từ nay ngươi sẽ sống ở đây, ở đây vẫn còn một phòng ngủ trống.
Thân hình của Trương Linh khựng lại, sau đó nàng cam chịu nói.
- Vâng.
Để Trương Linh sống với mình vừa để giám sát ngăn nàng phản bội và bán hắn cho chính phủ của vị diện này, bên cạnh đó còn giúp nàng dễ dàng nấu cơm cho mình hơn.
Locke cả đêm không ngủ, thông qua việc luyện đấu khí, hắn có thể duy trì tinh thần lực tốt nhất. Vị diện này có rất ít năng lượng dư ra, cũng không phải là hoàn toàn không có. Hắn rất có hứng thú với đạo thuật trong lời Trương Linh nói.
Nhanh chóng khôi phục thực lực, Locke cũng có tự tin đối mặt với lực lượng cao cấp chân chính của vị diện này.
Locke không ngủ, Trương Linh cũng vậy, nàng bị sự thay đổi lớn này làm cho sợ hãi, tối hôm qua khi dọn phòng nàng đã chạm lên vết xước trên tường, nam nhân này thật sự biết đạo thuật.
Trương Linh lại chạm vào chồng một vạn nhân dân tệ mà nàng bỏ vào túi xách mà bối rối.
Nàng là nhân viên phục vụ nhà bếp, lương tháng tính ra là bốn trăm tệ, người này sẵn sàng đưa ra một vạn tệ, có lẽ không phải vì cướp tiền, mà cướp sắc thì lại càng không thể nào. Đại học Thượng Nguyên nhiều nữ sinh như vậy, nam nhân này sẽ không bao giờ yêu nàng.
Nghĩ đến đây, Trương Linh sờ lên khuôn mặt hơi thô ráp của mình, là do nàng chưa từng trang điểm, lại xuất thân từ nông thôn nên khuôn mặt có chút phớt đỏ nơi gò má, thua xe vóc dáng mảnh mai mềm mại của các nữ sinh.
Sáng sớm hôm sau, nhìn quầng thâm quanh mắt của Trương Linh, Locke nhịn cười nói.
- Đi, làm bữa sáng cho ta.
Trương Linh im lặng đi vào nhà bếp, trong tủ lạnh hôm qua đã bị hai người bọn họ quét sạch rồi, còn thừa hai phần mì và mấy quả trứng, Trương Linh quyết định làm mì trứng.
Ngay cả bản thân Trương Linh cũng không nhận ra rằng bữa sáng nàng nấu còn bao gồm cả phần của chính mình.
Phải nói rằng khả năng thích ứng của nữ nhân mạnh hơn nam nhân rất nhiều, sau một đêm đấu tranh tư tưởng, Trương Linh đã nghĩ thông rồi.
Hai người ăn sáng xong, Locke đến thư viện trường kiểm tra thông tin, Trương Linh cũng vội vàng đi đến căn tin, nàng không phụ trách phục vụ bữa sáng, nhưng nàng phải đi sớm, căn tin yêu cầu tất cả nhân viên đến làm trước chín giờ sáng hằng ngày.
- Khi nào ngươi về thôn của mình?
Locke hỏi trước khi rời đi.
Vẻ mặt của Trương Linh hơi thay đổi.
- Yên tâm, ta không muốn làm gì gia đình ngươi, ta có chút hứng thú với đạo đồng mà ngươi nhắc đến.
Locke nói.
Trương Linh bình tĩnh một lúc rồi nói.
- Trước đây, nửa tháng sau khi sinh viên nghỉ hè ta sẽ về thôn. Có khi ta không về vào dịp hè mà ở lại thành Thượng Nguyên làm công, đến tết âm mới về.
- Ở đây cũng ăn tết à?
Locke lẩm bẩm, nhưng Trương Linh lại chẳng nghe thấy lời này.
- Khi nào sinh viên sẽ nghỉ hè?
Locke hỏi.
Trương Linh kỳ lạ liếc nhìn Locke, nghĩ thầm: “Ngươi không phải là sinh viên sao?” Nàng không dám có biểu hiện khác lạ nào, thành thật nói.
- Còn một tháng nữa sinh viên sẽ chính thức được nghỉ hè
- Ừ, ta biết rồi.
Locke gật đầu.
Trong vòng một tháng, nhờ việc cung cấp đầy đủ tinh thạch năng lượng phong hệ trong nhẫn không gian, hắn chắc chắn sẽ khôi phục lại thực lực chuẩn Kỵ Sĩ.
Từ sáng tới trưa hôm nay Trương Linh làm việc rất mất tập trung, lúc thái rau cũng sơ ý khiến lá bắp cải tươi tốt trở nên nhàu nhũn, sau khi quản sự nhà ăn Trương mập mạp phát hiện đã mắng nàng mấy câu.
- Hấp xong nồi cơm này thì ra ngoài với ta!
Trương mập mạp vẻ mặt khó coi nói.
Trương Linh tự biết mình sai nên sau khi xử lý xong nồi cơm nàng liền theo Trương mập mạp đến vườn rau nhỏ phía sau căng tin.
Bình thường Trương mập mạp thường gọi nhân viên nhà văn đến đây để họp.
- Ngươi bị sao vậy hả? Hôm nay ta đã phát hiện mấy lần!
- Tiểu Thôi đã tới chỗ ta mách lẻo mấy lần rồi, ngươi có biết không!
- Nhìn quầng thâm mắt của ngươi xem, hôm qua ngươi đã làm cái gì!
- Nếu không phải sư phụ ta nhờ ta giúp ngươi một tay thì ta đã sa thải ngươi từ lâu rồi.
---
Trương mập mạp mắng Trương Linh khiến rất nhiều nhân viên nhà ăn lẻn tới xem náo nhiệt đều chạy tán loạn bởi họ sợ rằng nếu đứng đó quá lâu thì sẽ bị vạ lây.
Trương mập mạp có uy tín rất lớn ở khu vực nhà ăn này.
Sau khi mắng Trương Linh xong, Trương mập mạp cũng cảm thấy mệt mỏi nên hắn cầm bát nước đun sôi để nguội bên cạnh lênn uống một hớp.
Bây giờ xung quanh không có ai nên Trương mập mạp cũng không ôm khư khư sai lầm của Trương Linh nữa mà hạ thấp thái độ xuống.
- Có phải là ở nhà có khó khăn gì không? Có chuyện gì thì cứ nói với ta.
Trương mập mạp lau mồ hôi trên mặt nói.
Người mập mạp không thích hợp đứng quá lâu mà cũng không thích hợp nói quá nhiều, chỉ mới một lúc mà Trương mập mạp đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi.
Nghe Trương mập mạp nói vậy, trong lòng Trương Linh cảm thấy ấm áp bởi nàng biết tuy Trương mập mạp gọi nàng ra ngoài để mắng nhưng thực ra là đang bảo vệ nàng.
Trong nhà ăn có rất nhiều người ghen tỵ với đãi ngộ của Trương Linh, một tiểu nha đầu đến từ một ngôi làng nhỏ trên núi dựa vào cái gì mà có thể làm việc trong nhà ăn đại học với một nhóm người dân thị trấn hoặc người dân thành phố như họ?
Nơi nào cũng có đãi ngộ giai cấp và kể cả nhà ăn đại học nho nhỏ này cũng vậy.
Trương Linh thấp giọng nói:
- Không có việc gì, chỉ là đêm qua ta ngủ không ngon.
Trương mập mạp cũng không biết nên nói gì cho phải khi nhìn bộ dáng của Trương Linh như vậy.
- Nếu có khó khăn gì thì cứ nói với ta, đừng giấu giếm, biết chưa?
Cuối cùng Trương mập mạp hung dữ nói.
- Được.
Trương Linh gật đầu.
Trương Linh vốn tự lực cánh sinh từ nhỏ nên nàng hiểu nhiều điều hơn người khác và đặc biệt là ở khía cạnh lòng người, nàng biết rõ Trương mập mạp có ý tứ với nàng.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca