Bọn họ đều biết bối cảnh của Locke, thậm chí còn có người từng nhân cơ hội báo cáo công việc đến phòng hiệu trưởng mơ hồ đề cập dến Locke.
Hiệu trưởng là người bị Locke tẩy não triệt để nhất, Locke chính là thần của hắn, trong lời nói của hắn tràn đầy sự tôn sùng với Locke.
Nếu những giáo viên này không hiểu sai thì bọn họ đều cho rằng hiệu trưởng làm như vậy là khiếp sợ gia đình phía sau Locke, là quan nhị đại hay phú nhị đại?
Những giáo viên này cố gắng hết sức để suy đoán bối cảnh của Locke.
Giáo sư Vương lau mồ hôi rồi dùng tốc độ mà một lão nhân ở độ tuổi này không thể sánh được đuổi theo Locke nói:
- Locke đồng học, khoa rất coi trọng những sinh viên xuất sắc như ngươi, chỉ cần ngươi tham gia kỳ thi thì dù nộp giấy trắng chúng ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi!
May mắn xung quanh có rất ít sinh viên đi ngang qua nên lời nói của giáo sư Vương không bị người khác nghe thấy, nếu không thì toàn bộ Trường Đại học Thượng Nguyên nhất định sẽ rung chuyển.
Locke thấy lão đầu này đã làm đến nước này nên cũng không tiện từ chối nữa nên hắn đáp:
- Vậy theo như ngươi nói, ta sẽ tham dự mang tính hình thức, sau khi viết tên vào bài thi thì ta sẽ rời đi.
- Được, được, được.
Giáo sư Vương vội vàng nói.
Nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi nên giáo sư Vương cũng không bám theo Locke nữa, sau khi nói lời tạm biệt với Locke thì giáo sư vừa ngâm nga một giai điệu vừa rời khỏi thư viện.
“Lần này khoa phải đồng ý đơn xin làm giáo sư chính thức của ta rồi, còn có tiền rượu của lão Triệu, nếu không có ta thì Locke đồng học sẽ tham gia kỳ thi sao?” Trong lòng giáo sư Vương nghĩ.
Lão Triệu này là thầy giáo vật lý của Locke, lão đầu này càng đáng thương hơn bởi đã gần một học kỳ rồi mà hắn vẫn chưa gặp mặt Locke được một lần.
Ngay khi Locke vừa thở phào vì thoát khỏi kẻ đáng ghét kia thì một kẻ khác lại xuất hiện trước mặt hắn.
- Locke đồng học! Tìm được ngươi thật là khó!
Mã Hiểu Hiểu trang điểm lộng lẫy được một nhóm bạn cùng lớp vây quanh đi tới.
Bạn cùng lớp trong thư viện vừa gọi điện cho nàng nói Locke đang ở đây nên nàng vội vàng đặt bài ôn tập xuống chạy tới đây.
Không chỉ mình nàng mà vài tỷ muội trong ký túc xá cũng đến giúp đỡ, các nàng thề phải nhìn xem nam sinh đã mê hoặc Mã Hiểu Hiểu rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Wow, hơi bị đẹp trai nha.
- Hắn trông có vẻ rất trưởng thành, là mẫu người yêu thích của ta.
- Ngươi thích thì có ích gì, Mã Hiểu Hiểu người ta đã sớm hạ thủ rồi.
- Đúng rồi, màu tóc của đồng học này thật kì lạ, là nhuộm sao?
- ...
Một Mã Hiểu Hiểu đã đủ khiến Locke khó chịu, vậy mà lần này lại có một nhóm khiến khóe miệng Locke hơi co giật.
Đều nói vật họp theo loài, người họp theo nhóm.
Mấy nữ tử ở cùng ký túc xá với Mã Hiểu Hiểu này cũng không khác nàng là bao.
Sáu nữ nhân vây quanh Locke vì sợ hắn bỏ chạy.
Hôm nay tuy Mã Hiểu Hiểu đứng đối diện Locke nhưng không dám dính lấy hắn như lần trước, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, bị hai nữ nhân cùng ký túc xá một trái một phải lôi kéo thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn Locke.
Nàng chỉ dám nghiêng mắt lén nhìn Locke một chút, nhìn xong lại vội vàng quay đầu sang chỗ khác như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, nhưng chẳng được bao lâu nàng lại đảo mắt quay lại nhìn Locke như thể trên người hắn có gì đó thu hút nàng.
- Này, sao ngươi không nói gì thế?
Một nữ tử mặt ngựa cùng phòng với Mã Hiểu Hiểu đẩy Locke một cái.
Locke khẽ cử động để tránh bị nàng chạm vào.
- Ta đã nói không cho ngươi đến làm phiền ta, ngươi rảnh rỗi như vậy sao?
Locke lạnh lùng nói, hắn cảm thấy nếu như hắn không làm gì hung ác một chút thì lần sau nữ nhân này vẫn sẽ tới làm phiền hắn.
Cảnh tượng bây giờ có chút xấu hổ mà mấy người bạn cùng phòng của Mã Hiểu Hiểu cũng bị sửng sốt bởi lời nói của Locke, Đại học Thượng Nguyên có nam sinh không thấu tình đạt lý như vậy sao?
Người đầu tiên kịp phản ứng lại chính là nữ tử mặt ngựa kia, lời nói của Locke khiến nàng không vui nên nàng định bước lên dạy dỗ Locke một trận nhưng vừa tiến lên một bước thì Locke liền quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
Cơ thể nữ tử mặt ngựa đột nhiên co rúm lại, nàng bị dọa sợ bởi cái trừng mắt của Locke.
Ở đây có quá nhiều người nên Locke cũng không tiện sử dụng uy áp tinh thần lực, hắn đã chém giết vô số sinh linh khiến ánh mắt hắn chứa đầy sát khí, vậy nên hắn cũng chỉ dám phóng xuất một phần mười khí thế nhưng như vậy cũng đủ để khiến nữ tử mặt ngựa bị dọa đến tái mặt.
Sắc mặt Mã Hiểu Hiểu còn tái nhợt hơn nữ tử mặt ngựa nhưng là do nàng bị lời nói của Locke tổn thương.
Nàng muốn chất vấn Locke rốt cuộc Mã Hiểu Hiểu nàng không xứng với hắn ở điểm nào nhưng lời đã đến bên miệng lại nghẹn ngào không nói ra được, giọt nước mắt to như hạt đậu nói rơi là rơi.
Đã thật lâu rồi Locke chưa bị đánh bại nhưng hôm nay hắn lại bị đánh bại bởi nước mắt của nữ nhân.
Nếu thổ dân vị diện này cũng trông giống người Redmond ở vị diện Thâm Lam Ngục Hỏa thì tốt rồi, Locke cảm thấy nếu có người Redmond nào dám quấy rầy hắn như thế thì hắn chắc chắn sẽ không nói lời nào mà trực tiếp tặng nó một cái tát nặng hai trăm pound.
Mấy nữ hài tử thu tay lại, lúc này không còn ai dám cản đường Locke nữa.
Mã Hiểu Hiểu vẫn đang khóc nức nở, nàng đã lớn như vậy rồi nhưng ngay cả cha mẹ nàng cũng chưa từng hung dữ với nàng như thế.
Gia cảnh của Mã Hiểu Hiểu khá tốt, hay nói cách khác, không thể hình dung là khá tốt mà phải là gia cảnh cực kỳ tốt.
Số người trong Đại học Thượng Nguyên biết rõ gia cảnh của Mã Hiểu Hiểu không vượt quá một bàn tay, Mã Hiểu Hiểu làm việc ngoài giờ ở thư viện không phải vì chút tiền này mà là vì chỉ dẫn của gia đình, phụ thân nàng hi vọng nàng có thể tự lực cánh sinh sau khi trưởng thành.
Hơn nữa bình thường nàng cũng không dùng đồ trang điểm và quần áo đắt tiền mà chỉ ăn mặc giống học sinh bình thường nên các đồng học của Mã Hiểu Hiểu đều nghĩ nàng cũng xuất thân từ gia đình bình thường trong thành như các nàng.
Lúc này, sự khác biệt về xuất thân mới biểu hiện rõ ràng.
Trong khi các bạn cùng phòng của nàng vẫn đang bị khí thế của Locke dọa sợ thì Mã Hiểu Hiểu đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc:
- Hừ, ngươi bận bịu như vậy thì ngươi đi mau đi! Mã Hiểu Hiểu ta sẽ không bao giờ làm phiền ngươi nữa.
Nói xong, Mã Hiểu Hiểu lau đôi mắt đỏ hoe rồi chạy ra khỏi thư viện.
Đám bạn cùng phòng của nàng cũng không dám đứng lâu trước mặt Locke mà nhanh như chớp bỏ chạy.
Mã Hiểu Hiểu chạy trên đường càng nghĩ càng phiền muộn, vừa chạy ra khỏi thư viện lại bắt đầu òa khóc.
- Chất lượng phấn lót của Thái Phân thật tệ, làm mắt ta chua xót nên mới một mực rơi lệ!
Mã Hiểu Hiểu vừa khóc thút thít vừa tự lừa mình dối người oán giận, Thái Phân là cô nàng mũm mĩm ngủ ở giường trên nàng.
“Nếu ta mang đồ trang điểm của mẹ ta ra thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này.” Sau khi khóc mệt Mã Hiểu Hiểu mới nghĩ lại, dù bị Locke từ chối ở nơi đông người như vậy nhưng nàng vẫn không thể nảy sinh ác cảm với nam sinh này.
Với địa vị của gia đình nàng thì chưa cần cha nàng phải ra tay mà chỉ cần nói cho vài người thúc thúc bá bá yêu thương nàng, bọn họ mà ra tay thì ngay cả có là con riêng của hiệu trưởng Đại học Thượng Nguyên cũng không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy.
Bây giờ đã là buổi chiều, ánh chiều tà chiếu xuống nhưng bây giờ đang là mùa hè nên thời điểm này ở phương Bắc cũng không lạnh.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca