Theo ký ức của Trương Đồng thì Cản Thi Thuật này rất giống tử linh ma pháp mà Locke từng tiếp xúc.
Hắn thực sự muốn xem ở Mao Sơn có đồ vật gì có khả năng hấp dẫn hắn.
Sau khi Trương Linh nấu nướng xong thì Locke cũng không vội rời đi, ăn xong bữa cơm tối cũng được bởi hắn định trực tiếp mang Trương Đồng bay đến Mao Sơn.
Trương Linh không rõ về mối quan hệ của Trương Đồng và Locke nên nàng đã nấu một bữa ăn lớn cho ba người.
Trương Linh vừa ngồi vào bàn cơm còn chưa kịp động đũa thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa: “Đông! Đông! Đông!”
Locke đặt đũa xuống, khí tức quen thuộc ngoài cửa kia khiến hắn cảm thấy rất đau đầu nên hắn nói với Trương Linh:
- Ngươi đi xem đi.
Đây là lần đầu tiên Trương Linh nhìn thấy biểu tình như vậy của Locke nên nàng rất tò mò đi tới mở cửa.
Răng rắc, cánh cửa mở ra để lộ một nữ sinh tóc đuôi ngựa mặc trang phục màu vàng đứng bên ngoài.
- Xin hỏi ngươi... tìm ai?
Trương Linh không chắc chắn hỏi, nàng có chút ấn tượng với cô nàng này, hình như là sinh viên của Đại học Thượng Nguyên.
Nàng từng làm việc ở nhà ăn nên đã gặp 60% sinh viên Đại học Thượng Nguyên, cô nàng này chỉ là nhìn quen quen chứ không chắc chắn lắm.
Trương Linh nhận biết Mã Hiểu Hiểu nhưng Mã Hiểu Hiểu không nhận ra Trương Linh vì ai sẽ để ý đến nhân viên nhà ăn chứ.
Mã Hiểu Hiểu sửng sốt khi nhìn thấy một nữ nhân mở cửa, sau đó nàng nhìn về phía tủ giày ngoài cửa, ngoài mấy đôi giày nam thì còn có hai đôi dép lê màu hồng của nữ sinh.
Đôi mắt Mã Hiểu Hiểu lại đỏ hoe, ngay cả nàng cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình là gì, có tức giận, có chán nản, càng có phần kích động.
Nha đầu này đẩy Trương Linh đứng trước cửa ra rồi xông thẳng vào thì thấy có hai nam nhân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và một trong số đó là Locke.
- Locke đồng học, ngươi, ngươi, ngươi có bạn gái à?
Mã Hiểu Hiểu kích động nói như một tiểu thê tử bắt gặp trượng phu ngoại tình.
Locke thấy thế liền nhăn mày, hắn thật sự sợ cô nương này.
Trương Đồng, người bị Locke bắt lại không những không bị tra tấn mà ngược lại còn ở chỗ này ăn chực cũng nhìn đi nhìn lại Locke và Mã Hiểu Hiểu, hắn thân là người hiện đại nên lập tức suy đoán về chuyện tình phong nguyệt của vị tiền bối này.
Trâu già gặm cỏ non? Bắt quả tang ngoại tình tại trận?
Trương Đồng vội vàng bưng bát cơm lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, loại giao thủ cấp bậc này không phải thứ hắn có thể nhúng tay vào.
Cho đến bây giờ người biết được sự thật của Locke không phải thanh nhiên hai mươi tuổi chỉ có mình Trường Đồng.
Đại năng Trúc Cơ Kỳ sao có thể hai mươi tuổi được.
Trương Đồng nhớ lại trong điển tịch có ghi chép tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có được hai trăm hai mươi năm tuổi thọ nên hắn đoán rằng vị Lạc tiền bối này là lão gia hỏa đã sống hơn một trăm năm.
Đừng nói hơn một trăm năm, Hoa Quốc dựng nước còn chưa được bảy mươi năm đâu.
Trương Đồng không quan tâm chuyện không liên quan đến mình còn Trương Linh thì kinh ngạc nhưng Locke đều không quan tâm đến hai người bởi hắn còn đang rầu rĩ xem nên giải quyết tiểu cô nương này như thế nào.
“Hay là trực tiếp sửa đổi kí ức của nàng?”
Ý nghĩ này vừa nảy lên thì Locke đã lắc đầu bởi hắn có thể cảm giác được xung quanh nhà mình có ít nhất mười lăm thổ dân đang theo dõi, thậm chí ngay cả súng bắn tỉa cũng được bố trí trên nóc tòa nhà bên cạnh.
Nếu không phải biết một ít kiến thức về vũ khí quân sự ở vị diện này nên có thể nhìn ra những vũ khí kia còn chưa mở khóa nòng thì Locke đã nghĩ là hắn đã bị bại lộ.
Có vẻ như những người này đang bảo vệ Mã Hiểu Hiểu.
Xem ra thân phận của nha đầu này không thấp bởi Locke có thể cảm nhận được những người bảo hộ nàng rất giống với binh sĩ trong quân doanh mà lần trước hắn xông vào.
- Đây là bảo mẫu của ta.
Locke chỉ vào Trương Linh nói.
- Đây là biểu đệ của ta.
Locke lại chỉ vào Trương Đồng đang và cơm.
Nghe vậy, vẻ mặt của Trương Linh không thay đổi nhiều nhưng Trương Đồng thì suýt chút phun hết cơm ra ngoài.
Trông hắn và Locke đều giống hai mươi tuổi nhưng dù sao trông hắn cũng già hơn nên dù nói bậy nói bạ thì cũng nên nói hắn là biểu ca chứ.
Trương Đồng không có gan vạch trần Locke, hắn không giống Trương Linh đang đứng như khúc gỗ tại cửa mà thả bát cơm trong tay xuống rồi ân cần nói:
- Ngươi là đồng học của biểu ca ta đúng không? Trước đây ta còn từng nghe biểu ca nhắc tới ngươi, ngươi ăn cơm chưa, hay là ngồi xuống ăn một bát đi.
Kinh nghiệm sống ba mươi năm của Trương Đồng vẫn còn đó nên phản ứng khẩn cấp của hắn khiến Locke gật đầu nhưng câu mời Mã Hiểu Hiểu dùng cơm kia không phải là kiếm thêm phiền phức sao, Locke trừng mắt nhìn Trương Đồng để hắn đừng nói nữa.
Trương Đồng bị Locke trừng một cái liền rụt cổ không nói nữa, hắn bưng bát cơm lên và liên tục như thể quỷ đói đầu thai.
Lúc này cảm xúc của Mã Hiểu Hiểu mới ổn định lại.
Kỹ năng diễn xuất của Locke và Trương Đồng quá tốt, một người là lão hồ ly hơn bốn mươi tuổi, một người là tiểu hồ ly hơn ba mươi tuổi mà Mã Hiểu Hiểu mới chỉ hai mươi tuổi nên sao có thể nhìn ra sơ hở của hai người bọn họ.
Hơn nữa vừa rồi Mã Hiểu Hiểu có đánh giá Trương Linh vài lần, ngoại trừ làn da khá tốt thì không còn gì đặc biệt, nhìn cách ăn mặc có vẻ như là đến từ nông thôn nên khá phù hợp với hình tượng “bảo mẫu” mà Locke nói.
Đứng mãi ở đấy không cũng phải là cách hay mà tính tình của Mã Hiểu Hiểu tương đối thẳng thắn nên nàng hất bím tóc lên để đổi giày rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Locke ăn chực.
Nàng ngồi khá gần Locke nên vừa đến gần thì Locke đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát của thiếu nữ.
Locke cau mày tránh ra xa.
Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa thêm mấy năm ở vị diện Thâm Lam Hỏa Ngục thì hắn đã không đụng vào nữ nhân năm năm nên hắn sợ mình không khống chế được.
Locke hoặc là không trêu chọc nữ nhân hoặc nếu trêu chọc thì hắn sẽ phụ trách đến nơi đến chốn, nếu thật sự phát sinh gì đó với Mã Hiểu Hiểu thì tương lai nhất định Locke sẽ mang Mã Hiểu Hiểu về Vu Sư giới và nghĩ trăm phương ngàn kế giúp nàng có được tuổi thọ lâu dài hơn để bồi bạn với hắn.
Nhưng điều này có thể không? Ngay cả Locke còn không chắc chắn có thể trở về mà giúp sinh vật bình thường gia tăng tuổi thọ lại càng khó khăn hơn, Locke vẫn tự nhận thức được điều này.
Tuy Mã Hiểu Hiểu không biết Locke đang nghĩ gì nhưng nàng có thể cảm nhận được sự xa lánh của hắn.
“Hừ, bản tiểu thư đã dám xông vào nhà ngươi thì còn sợ chút khó khăn này sao?”
Tiểu hài nhi lớn lên trong đại viện có lá gan rất lớn, việc gì cũng dám làm bởi đằng sau có phụ mẫu quyền lực làm chỗ dựa, chỉ cần không phá trời thì sẽ có người lo liệu cho bọn hắn.
Lúc này Mã Hiểu Hiểu không buồn rầu vì sự xa lánh của Locke mà còn nghiêng người lại gần hơn, chỉ kém điều trực tiếp ngồi trên đùi Locke.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca