Trương Đồng lặng lẽ giơ ngón cái lên khi thấy thái độ của Locke không lay động chút nào, tiền bối thật là bình tĩnh.
Trương Linh ở bên kia cũng đóng cửa lại rồi đi tới bàn ăn.
- Ta đi lấy thêm đôi đũa.
Trương Linh đi về phía phòng bếp.
- Cảm ơn tỷ tỷ.
Miệng Mã Hiểu Hiểu ngọt như mật.
Ba phút sau, bốn người ngồi quanh bàn ăn tựa như một gia đình hòa thuận.
- Lâu lắm rồi ta mới có một bữa tối náo nhiệt như vậy, cha mẹ ta ngày nào cũng đi làm nên ta nghỉ hè về nhà cũng chưa ăn được mấy bữa cơm với hai người họ.
Trên bàn ăn, Mã Hiểu Hiểu vừa ăn vừa nói.
Nha đầu này lúc nào cũng nói không ngừng nghỉ như Christine.
- Bọn hắn nỗ lực làm việc như vậy chắc chắn là vì để ngươi có cuộc sống tốt hơn, haha, ăn món này đi.
Trương Đồng cười ha hả gắp cho Mã Hiểu Hiểu một món ăn.
Hắn dự định đi qua con đường phu nhân, nếu làm cho Mã Hiểu Hiểu vui vẻ thì biết đâu nàng sẽ thổi gió bên gối Locke, như vậy có lẽ Locke sẽ không làm khó phái Mao Sơn của bọn hắn.
Người tu đạo nói chuyện luôn mang lại cảm giác bình yên nên rất dễ lấy được lòng tin của người khác, lời nói của Trương Đồng như chạm tới trái tim của Mã Hiểu Hiểu.
Nàng đã lớn như vậy nên tất nhiên biết rõ khó khăn của phụ mẫu, đứng ở giai tầng kia không phải muốn nghỉ ngơi liền có thể nghỉ ngơi nên đôi khi nàng cũng rất lo lắng cho sự vất vả của phụ mẫu.
Trên bàn cơm Trương Linh nghe Mã Hiểu Hiểu nói như vậy cũng cảm thấy cảm động lây, nàng rời thôn từ năm mười bốn tuổi nên hàng năm chỉ có dịp Tết Nguyên Đán là có thể ở cùng phụ mẫu và đệ muội.
Mã Hiểu Hiểu trông nhỏ hơn nàng rất nhiều nên chỉ một lúc sau nàng đã coi Mã Hiểu Hiểu như muội muội mình, nàng phối hợp với Trương Đồng liên tục gắp thức ăn vào bát Mã Hiểu Hiểu.
Bảo mẫu và biểu đệ của Locke đều nhiệt tình như vậy khiến Mã Hiểu Hiểu hơi thẹn thùng, mặt nàng đỏ bừng khi nghĩ đến vài phút trước nàng đã hô to gọi nhỏ lúc vào cửa.
- Đúng rồi, Locke đồng học, tại sao gần đây ngươi không đi học?
Mã Hiểu Hiểu hỏi Locke vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ.
Đi học? Trương Đồng chớp mắt nhìn Locke.
- Trong nhà có một số việc nên không đi.
Locke vừa nhai đồ ăn vừa nói.
- Ồ, nếu có khó khăn gì thì nhất định phải nói với ta.
Mã Hiểu Hiểu vỗ vỗ ngực nói.
Trên bàn ăn ba người bao gồm Locke đều không để lời nói của Mã Hiểu Hiểu vào trong lòng.
Nói đến Mã Hiểu Hiểu cũng rất tức giận vì nàng nhờ trung đội trưởng cảnh vệ Trần ca của phụ thân tìm hiểu tin tức về Locke lâu như vậy nhưng đến bây giờ ngoại trừ nơi ở của Locke thì cái gì cũng không biết.
Bởi vậy kế hoạch thông qua người nhà để theo đuổi Locke của Mã Hiểu Hiểu bị ngâm nước nóng.
Sớm biết vậy nàng đã nhờ Lưu thúc giúp đỡ, Mã Hiểu Hiểu nghĩ thầm. Lưu thúc là phó tham mưu trưởng dưới trướng cha nàng nên tài nguyên mà hắn có thể điều động tương đương với phó thị trưởng của thành phố Thượng Nguyên, nếu hắn ra tay thì chắc chắn sẽ thăm dò được.
Tuy nhiên sự thất bại của trung đội trưởng cảnh vệ Trần ca cũng khiến Mã Hiểu Hiểu cảm thấy tò mò về lai lịch của Locke.
Chẳng lẽ cũng xuất thân từ gia tộc mẫn cảm như nàng nên hồ sơ thân phận đã bị mã hóa.
Mã Hiểu Hiểu phát hiện bản thân càng ngày càng không thể hiểu được nam nhân này.
Có đôi khi nữ nhân tuyệt đối không nên sa vào bởi nam nhân càng thần bí thì càng có sức hấp dẫn với nữ nhân tựa như hoa anh túc.
Từ nhỏ Mã Hiểu Hiểu đã gặp qua các loại nam nhân ưu tú nhưng hiện giờ nàng lại từng bước bị luân hãm bởi sự trưởng thành và khí chất thần bí của Locke.
Trong nhà bốn người vui vẻ cùng nhau ăn cơm còn bên ngoài lại có nguyên một đội lính đặc chủng đang đứng trong gió thu se lạnh.
Trên nóc tòa nhà cao tầng đối diện nhà Locke, một người đàn ông vạm vỡ tay cầm một khẩu súng bắn tỉa Remington 700 hét vào bộ đàm:
- Đội trưởng, tiểu thư nàng vào trong rồi, chúng ta nên làm gì đây?
- Ta biết làm gì bây giờ? Cần chú ý động tĩnh trong phòng, nếu phát hiện những người kia làm gì bất lợi với tiểu thư thì ta cho phép ngươi bắn chết hắn.
Tiếng rống thô bạo của đội trưởng vang lên từ bên trong bộ đàm.
Người đàn ông vạm vỡ không dám phàn nàn, hắn cắm bộ đàm lên bả vai rồi xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm vào bên trong.
Kia là đùi gà, còn có vịt quay...
Xong rồi, ta cũng đói bụng, người đàn ông vạm vỡ liếm liếm môi nhưng cơ thể hắn và tay cầm súng không hề nhúc nhích, bọn hắn là lính đặc chủng chuyên nghiệp nhất trong quân đội, hơn nữa hắn còn là lính bắn tỉa nên nếu chút kiên nhẫn ấy cũng không có thì sao có thể ra ngoài lăn lộn.
Ngoại trừ người đàn ông vạm vỡ này thì mỗi tòa nhà xung quanh cũng đều bố trí nhân lực, thậm chí trên tầng ba nhà Locke cũng có bốn lính đặc chủng mặc thường phục được trang bị đầy đủ súng ống sẵn sàng chờ lệnh.
Nếu như Locke thực sự bộc phát thú tính muốn làm gì đó thì những lính đặc chủng này đảm bảo sẽ chế phục hắn trước khi hắn kịp chạm vào đầu ngón tay của tiểu thư.
Ít nhất một đội mười lăm người lính đặc chủng này nghĩ như vậy.
- Nữ nhi của tư lệnh cũng thật là, trực tiếp để ta phái hai thủ hạ mỗi ngày đi theo nàng không phải là càng tốt sao, chẳng lẽ là lo lắng sẽ dọa sợ tiểu bạch kiểm kia?
Một bãi đỗ xe nào đó bên ngoài ngôi nhà đã bị cải tạo thành phòng điều khiển, đội trưởng lính đặc chủng ở bên trong đang lẩm bẩm với camera giám sát trong màn hình.
Bên trong camera là hình ảnh ngôi nhà của Locke thu được qua thiết bị giám sát từ xa ngoài cửa sổ.
Bữa cơm ăn mất gần một giờ mới xong chủ yếu là vì Locke ăn rất chậm để che giấu lượng cơm mà hắn ăn, như vậy sẽ tạo cho người ta một cảm giác là hắn ăn không nhiều, bởi vì hắn nghiêng người che mất hình chiếu chính diện của thiết bị giám sát ngoài cửa sổ nên đám lính đặc chủng kia cũng không phát hiện lượng cơm bất thường của Locke.
Sau khi ăn xong, Locke cảm thấy đã đến lúc nên tiễn vị khách này.
- Mã Hiểu Hiểu đồng học, có phải ngươi nên quay về trường học rồi không? Tuy hôm nay là thứ bảy nhưng trước mười giờ tối ký túc xá sẽ kiểm tra người.
Locke không để lại dấu vết nói.
Nội quy trường học của Đại học Thượng Nguyên rất nghiêm ngặt, học sinh phải có mặt ở ký túc xá trước mười giờ đêm nếu không thì sẽ bị phạt.
- Mười giờ kiểm tra người nhưng giờ còn chưa tới bảy giờ, ngươi gấp gáp như vậy để làm gì? Muốn ta đi như vậy sao?
Mã Hiểu Hiểu ôm gối ngồi ở trên sofa tựa hồ không chịu đi.
- Hmm, dù sao thì ngươi cũng là nữ hài tử, ngươi ở trong nhà ta lâu như thế chẳng lẽ cha mẹ ngươi không lo lắng sao?
Locke lại đổi giọng nói.
Lúc này Mã Hiểu Hiểu hơi hơi bị thuyết phục, nếu nàng đi một mình còn tốt, dù nàng không trở về thì nhiều nhất cũng chỉ bị trừ một ít điểm học phần, trường học sẽ không đặc biệt tìm phụ mẫu nàng để nói chuyện này.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca