Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Chuyện Nhà Tư Lệnh

Chương 637: Chuyện Nhà Tư Lệnh Chương 637: Chuyện Nhà Tư Lệnh

Nhưng mà bên ngoài có bảo tiêu mà cha nàng bố trí cho nàng, nếu bọn họ nói với cha nàng rằng nàng ở trong nhà nam đồng học mấy giờ liền thì...

Chỉ nghĩ đến đây Mã Hiểu Hiểu đã cảm thấy đau đầu.

Cha nàng còn dễ nói chuyện, nhìn chung cha khá khoan dung với chuyện cá nhân của nàng nhưng nếu để lão mụ nàng biết thì...

- Vậy ta ở đây đến tám giờ, đến tám giờ ta đi là được chứ gì?

Mã Hiểu Hiểu hất cằm kiên trì nói.

Nàng rất thích cảm giác ở bên cạnh Locke, loại mùi hương khác phái này khiến Mã Hiểu Hiểu cảm thấy say mê, trước đây chưa từng có nam sinh cùng tuổi nào mang lại cho nàng cảm giác này.

Locke chỉ có thể dành thời gian ở cùng nha đầu này bởi hắn không muốn bại lộ thân phận và năng lực của mình sớm như vậy.

Sau bữa ăn, Trương Linh ngồi bên trái Locke còn Mã Hiểu Hiểu ngồi bên phải, ba người say sưa cùng xem TV có màn hình 40 inch.

Trương Linh đang xem chương trình trên TV, Mã Hiểu Hiểu giả vờ xem TV nhưng thực chất đang lén lút quan sát khuôn mặt của Locke còn Locke thì âm thầm vận chuyển tu luyện Đấu Khí Cuồng Phong.

Từ trường độc nhất vô nhị của sinh vật cấp một khiến nha đầu Mã Hiểu Hiểu này thần hồn điên đảo.

Chỉ có gia hỏa Trương Đồng xui xẻo bị Locke răn dạy về phòng đợi.

Khi đồng hồ điểm tám giờ, Mã Hiểu Hiểu cũng không tiện tiếp tục ở lại nhà của Locke nữa.

Đây là lần đầu tiên nàng tới nhà của một người khác giới, khi bước ra khỏi phòng nàng mới lấy lại tinh thần, gương mặt nàng ửng hồng khi nghĩ đến hành vi ngày hôm nay của mình.

- Locke đồng học, vậy ngày mai ta sẽ quay lại.

Mã Hiểu Hiểu ghé vào cửa chống trộm lè lưỡi nói với Locke đang ngồi trên ghế sofa.

Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật nên nàng có thời gian tới.

- Ngày mai ta có việc nên phải ra ngoài một chuyến.

Locke vội vàng nói.

- Ồ, được rồi.

Mã Hiểu Hiểu có hơi thất vọng.

- Vậy khi nào ngươi trở về?

Mã Hiểu Hiểu không cam lòng hỏi.

- Cái này ta cũng không chắc chắn, có thể là một hai tuần hoặc cũng có thể là một hai tháng.

Locke nói rất mơ hồ, hắn nghĩ tốt nhất là ngươi đừng đến nữa.

- Hừ, ta không tin, dù sao có thời gian rảnh ta sẽ tới xem, ta không tin không bắt được ngươi.

Mã Hiểu Hiểu hất bím tóc đóng cửa phòng lại rồi quay đầu rời đi.

Locke ngồi trên ghế sofa không biết nên nói gì với nha đầu này.

Sau khi đi ra khỏi khu dân cư nơi Locke ở, Mã Hiểu Hiểu đi đến một con hẻm ít người rồi nói với không khí:

- Mau ra đây, ta biết các ngươi đang ở bên cạnh ta.

Quả nhiên vài giây sau có tổng cộng bốn người đàn ông to lớn mặc thường phục bước ra từ các ngõ ngách.

Đây chỉ là một bộ phận nhỏ trong lực lượng lính đặc chủng bảo vệ nàng, còn có mười một bộ đội đặc chủng khác đang tiếp tục canh gác ở một số địa điểm nhất định.

- Tiểu thư.

Người đàn ông to lớn cầm đầu ân cần chào hỏi.

Mã Hiểu Hiểu không có quan chức hay quân chức như cha mẹ nàng, nàng vẫn chỉ là một sinh viên nên đám lính đặc chủng này thường gọi nàng là tiểu thư.

- Thật không biết cha ta nghĩ gì mà nhất định phải sắp xếp các ngươi bảo vệ ta, thật là phiền chết mất.

Mã Hiểu Hiểu trợn mắt nói.

Nếu không có đám người này thì có lẽ hôm nay nàng đã có thể ở chung với Locke đồng học lâu hơn.

- Việc hôm nay ta đến nhà bạn học ta tuyệt đối không được nói với cha ta, biết chưa?

Mã Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm người cầm đầu trong bốn người đàn ông to lớn nói, hắn là phó đội trưởng của nhóm bộ đội đặc chủng này.

Da đầu của người đàn ông tê dại bởi hắn đã sớm lĩnh giáo cô nãi nãi này không dễ chọc, hắn nói:

- Tư lệnh yêu cầu chúng ta báo cáo hành động của tiểu thư một cách trung thực.

- Vậy ngươi có thể báo cáo là ta đến nhà đồng học, đừng nói là nam đồng học.

Mã Hiểu Hiểu nói.

Người đàn ông to lớn suy nghĩ một hồi, hắn cho rằng đây có thể là chuyện nhà của tư lệnh nên một binh lính như hắn không tiện nhúng tay vào liền gật đầu nói:

- Tư lệnh không hỏi thì ta sẽ không nói.

Nói cách khác nếu tư lệnh muốn hỏi về tình huống của đồng học này thì chắc chắc hắn sẽ nói hết những gì hắn biết.

Mã Hiểu Hiểu bị nhóm binh sĩ này làm cho tức chết, nàng không để ý đến bọn họ nữa mà đi về phía Đại học Thượng Nguyên.

Mấy tên lính đặc chủng liếc nhau rồi vội vàng đi theo.

Locke ở trong phòng chờ nửa giờ đến khi cảm giác những người thăm dò hắn đều đã rời đi thì mới đi vào phòng ngủ kéo Trương Đồng nói:

- Chúng ta đi Mao Sơn thôi.

- Đi như thế nào? Giờ là hơn nửa đêm rồi, ngài đã đặt vé máy bay trước rồi sao?

Trương Đồng thận trọng hỏi.

Locke liếc nhìn Trương Đồng nói:

- Ta mang ngươi bay đến đó.

Trước đây Trương Đồng đã từng tưởng tượng một ngày nào đó hắn sẽ trở thành bậc thầy đạo thuật có thể phi thiên độn địa, không gì không làm được.

Sau khi trải qua sự rung động trong lần phi hành tối nay thì hắn càng thêm kiên định mong muốn phát triển đạo thuật Mao Sơn.

Locke mở ra vòng bảo hộ đấu khí để ngăn chặn gió lốc mãnh liệt trên bầu trời và áp suất không khí bên ngoài.

Trương Đồng bị Locke nắm bả vai, ngoảnh đầu lại nhìn là non sông tươi đẹp của tổ quốc.

Bởi vì là ban đêm nên hắn không nhìn thấy những cảnh đẹp tuyệt vời nhưng chỉ như vậy thì Trương Đồng cũng đã rất hài lòng rồi.

Đặc biệt là khi đi qua một số thành phố lớn, cảnh đêm đầy màu sắc của thành thị làm Trương Đồng lóa cả mắt.

Sau hơn mười năm sống thanh tâm quả dục để tu đạo thì Trương Đồng vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với cuộc sống phồn hoa náo nhiệt của các thành phố lớn trong thời đại mới.

Không chỉ Trương Đồng ngạc nhiên mà một Kỵ Sĩ cấp một đã từng đi qua ba vị diện và vô số địa phương như Locke cũng bị kinh diễm bởi vẻ đẹp này.

Mặc dù vị diện này không có nhiều ứng dụng về năng lượng nguyên tố nhưng họ đã phát triển ra một loại năng lượng khác là điện năng.

Tất nhiên Locke có thể nhìn ra loại năng lượng nào được tiêu thụ bởi ánh đèn neon đầy màu sắc ở thành phố bên dưới.

Dưới sự hướng dẫn của Trương Đồng, Locke bay thẳng về phía núi Mao Sơn ở tỉnh Tô.

Mỗi lần Trương Đồng đi tới đi lui Mao Sơn dù di chuyển bằng máy bay và ô tô thì cũng phải mất một tuần nhưng ở Locke nơi này thì chỉ mất ba giờ.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm, dĩ vãng lúc này Mao Sơn vẫn chưa vang lên tiếng chuông cuối cùng.

Hẳn là các sư huynh sư đệ chăm chỉ vẫn đang tập trung ở luyện công đường để tu luyện đạo thuật.

Mao Sơn không lớn, đây chỉ là một dãy núi cỡ trung bình có diện tích hơn bốn mươi km vuông.

Locke cảm thấy thất vọng khi bay dọc một đường từ chân núi lên đỉnh núi bởi không biết là do trời tối hay là vốn dĩ Mao Sơn vốn thưa thớt như vậy mà một đường này số lượng nhân loại mà hắn gặp có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Dịch: Ly

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment