Ánh mắt của Đông Thanh dán chặt vào chiếc ba lô bên cạnh một nửa thi thể, từ trong ba lô lộ ra, Đông Thanh nhìn thấy một hộp bánh quy.
Liếm môi một cái, Đổng Thanh không dám có bất kỳ hành động nào, hạ thấp hơi thở, núp sau ngõ nhỏ lặng lẽ quan sát như một hòn đá vô hình.
Đối diện với mấy Hoạt Thi này, tâm trạng của hắn bắt đầu từ sợ hãi, càng về sau là căm hận, đến bây giờ cũng không còn sợ nữa.
Tâm trạng đặc biệt thay đổi sẽ khiến hơi thở của Đổng Thanh thay đổi, Hoạt Thi có mũi thính, bài học này hắn đã học qua mấy lần.
Vì vậy, hắn phải vượt qua nỗi sợ hãi, tưởng tượng rằng đó không phải là một Hoạt Thi đáng sợ mà là một con mèo con chó nào đó.
Đổng Thanh giống như một thợ săn kiên nhẫn, hắn đang đợi Hoạt Thi ăn xong rồi rời đi.
Theo kinh nghiệm của hắn, Hoạt Thi chỉ mất mười lăm phút để ăn hết nửa xác người.
Sự thật không khác nhiều so với dự đoán của Đổng Thanh, để đảm bảo an toàn, Đổng Thanh đợi nửa tiếng cho đến khi Hoạt Thi rời đi sau khi đã ăn xong, biến mất hoàn toàn rồi mới thò đầu vào ra ngoài dáo dác nhìn xung quanh.
Lao tới mà không quan tâm đến những gì còn lại trong ba lô, cầm lên liền chạy đi ngay.
"Hô, hô." Đổng Thanh trốn chạy miệng lớn thở phì phò, chỉ có chạy nước rút cự ly ngắn như vậy thôi cũng đủ khiến phổi hắn nóng lên.
- Không nghĩ tới hôm nay lại may mắn đến vậy.
Trong lòng Đổng Thanh vui mừng, trong ba lô này ngoại trừ hộp bánh quy ra còn có nửa bình nước.
Bao bì bánh quy vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, xem ra người sống sót rất xui xẻo, chưa kịp cắn một miếng đã bị Hoạt Thi ăn thịt.
Nửa bình nước có hơi đục, Đổng Thanh cũng không để ý, mở ra ngửi thử, sau đó ngẩng đầu uống một ngụm.
Sau khi thoải mái thở ra, Đổng Thanh cẩn thận đặt nước và bánh quy vào bên trong ba lô trên lưng.
Ở nhà không có nhiều nước, hôm qua Tiểu Nhã đưa cho Đổng Thanh một chiếc khăn nóng, thế mà nàng đã trực tiếp dùng một nửa số nước cuối cùng, lần này Đổng Thanh ra ngoài còn phải mang hai bình nước trở về.
Một hộp bánh quy và nửa chai nước, nếu Đổng Thanh ở một mình thì bây giờ hắn đã có thể về nhà, nhưng hắn còn có hai nữ Tiểu Nhã nữa, nên hôm nay hắn phải tiếp tục mạo hiểm.
Hết xe này đến xe khác, hết cửa hàng đổ nát này đến cửa hàng đổ nát khác, Đổng Thanh đi về phía Nam với tốc độ ổn định.
Trên đường đi, ngoài những Hoạt Thi có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, thậm chí còn chẳng thấy được bất kỳ sinh vật nào khác nữa.
Có rất nhiều người sống sót trong khu Sát Thiên này. 'Rất nhiều' cũng khá tương đồng với ‘không có’, vì người sống sót ở khu Sát Thiên có hai ba mươi người, số lượng này quả thật đã rất nhiều so với người sống sót kéo dài hơi tàn ở các thành khu khác rồi.
Đổng Thanh cũng không trông cậy việc bản thân vừa tới đã gặp được đồng loại, những người nhặt rác này đều có nơi ẩn náu riêng, người ngoài không biết ở đâu.
Ví dụ như nơi Đổng Thanh sinh sống, người khác sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng hắn đang sống cạnh một con thú biến bị.
Cho dù biết Đổng Thanh ở đâu thì phần lớn những người đó cũng không dám đến chiếm hời, nếu người mỏ than phía Tây muốn đối phó Đổng Thanh thì bọn họ sẽ phải xem xét xem liệu bọn họ có thể đánh bại một con chó biến dị hay không.
Lúc này Đổng Thanh đang bò dưới gầm một chiếc ô tô màu đỏ, bò về phía trước.
Chiếc ô tô màu đỏ này lẽ ra có màu khác, nhưng bây giờ nó có màu đỏ, máu người phủ đầy xe.
Mùi tanh không thể tan đi và mùi xăng hăng nồng đã che giấu hoàn hảo mùi của Đổng Thanh.
Mùi xăng là do chính Đổng Thanh gây ra, hắn mở bình xăng của xe ra.
Một là vì sợ lộ, hai là để thuận tay lấy xăng.
Xăng có nhiều công dụng, dù là đốt lửa nấu cơm, chế tạo bom xăng hay gì đó đều là một lựa chọn tốt.
Như đã đề cập trước đó, Đổng Thanh là một người đam mê kỹ thuật, hắn biết rất nhiều, phương pháp chế tạo bom xăng rất đơn giản, điều rắc rối duy nhất là phải cẩn thận khi đốt, nếu bắt lửa thì sẽ là trò đùa lớn rồi.
Hoạt Thi không sợ lửa, nhưng bọn chúng không thích lửa, nhiệt độ của ngọn lửa đủ để thiêu đốt bọn chúng.
Sử dụng được thì đây chính là sát chiêu.
Trong xe không có nhiều xăng, Đổng Thanh phải rất lâu mới lấy được nhưng chỉ lấy được hai phần ba bình.
Đổng Thanh đã nhanh chóng làm ra một quả bom cháy đơn giản với một ít bông và một mảnh giấy vệ sinh làm kíp nổ.
Cẩn thận nhét nó vào chiếc ba lô nhỏ đeo bên hông, Đổng Thanh nằm dưới gầm xe, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Trên con đường phía trước, có hai Hoạt Thi đang lang thang một ở bên trái và một ở bên phải, cả hai đều bước đi vô định.
Sắc trời càng ngày càng tối đi, trong lòng Đổng Thanh không khỏi vội vả.
Hắn lựa chọn ra ngoài vào buổi chiều vì ban ngày là thế giới bị dị thú thống trị, ban đêm là sân nhà của Hoạt Thi. Khoảng thời gian từ ba giờ trở đi đến lúc màn đêm buông xuống là thời điểm tốt nhất để hắn ra ngoài hoạt động.
Nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ vào năm giờ rưỡi chiều.
“Lại qua mười lăm phút, nếu không được nữa, hôm nay chỉ có thể đi về trước.” Đổng Thanh trong lòng nghĩ đến.
Hắn có thể sống thời gian dài như vậy, lý trí của hắn ưu thế lớn nhất, hắn sẽ rất ít khi làm bừa.
Năm phút sau.
"Kẽo kẹt!"
"Chít chít!"
"Chít chít!"
Một hồi tiếng kêu dồn dập truyền đến, ánh mắt của Đổng Thanh nhìn chằm chằm vào nắp cống bên phải con đường phía trước.
Động tác của Hoạt Thi chỉ chậm hơn ánh mắt của Đổng Thanh một chút, "Xoạt! Xoạt! Xoạt!" Bốn con Hoạt Thi từ bốn phía lao ra, lao mình đến nắp cống.
“Tốt lắm, là bốn con chứ không phải ba”. Đổng Thanh thầm khen mình bình tĩnh.
Ngoại trừ ba Hoạt Thi trên đường, còn có một con khác ẩn trong một ngôi nhà đổ nát ven đường, điều mà trước đó Đổng Thanh không phát hiện ra.
Tốc độ của bốn Hoạt Thi rất nhanh, sau khi lao tới nắp cống liền nhào xuống nắp cống.
Phía dưới có máu thịt tươi mà bọn chúng háo hức khao khát, hành động của đám Hoạt Thi này rất dã man, âm thanh "Ầm! Ầm! Ầm!" do va chạm phát ra, như thể bọn chúng phải dùng cơ thể của mình va vào vậy.
"Chít! Chít! Chít!" Tiếng vang dồn dập hơn.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Lúc này không riêng bên trên lao xuống, dường như bên dưới cũng có thứ gì đó cũng muốn lao lên.
Đổng Thanh bắt đầu lo lắng, hắn vội vàng nằm xuống gầm xe, thậm chí không để ý đến mùi xăng làm hắn cay mũi mà lăn qua lăn lại trong vũng xăng.
Hắn đã nghe thấy âm thanh này không dưới ba lần trong hai tháng qua, con chó đột biến A Hoàng thường xuyên mang loại con mồi này về.
"Ầm!" Nắp giếng bằng đá cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi một lực cực lớn từ bên trong.
Ba sinh vật đột biến lông xù màu nâu đen lao ra khỏi đó ngay lập tức.
Chuột biến dị!
Nhìn ba con chuột biến dị to như chó nhà, Đổng Thanh càng cúi thấp người xuống.
Hai chiếc răng cửa của chuột biến dị giống như hai con dao găm sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo màu vàng cam.
Vừa xuất hiện đã đấu đã loạn xạ với bốn Hoạt Thi.
Không chỉ Hoạt Thi coi chuột biến dị là thức ăn, mà ba con chuột biến dị này cũng coi Hoạt Thi là lương thực của mình.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca