Trận chiến khốc liệt diễn ra nhanh hơn so với những gì Đổng Thanh đã tưởng tượng.
Dã thú thường chiến đấu quyết liệt hơn nhân loại, một số dã thú hung hãn còn chiến đấu cho tới chết.
Hoạt Thi cắn thẳng vào mắt chuột biến dị, mà chuột biến dị cũng liên tục nhắm răng cửa ngay yết hầu của Hoạt Thi.
Chứng kiến cuộc chiến giữa hai đàn sinh vật dần dần lan rộng về phía mình, Đổng Thanh biết mình nên lợi dụng lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.
Di chuyển từng chút sang một bên, Đổng Thanh định men theo cửa hàng ven đường rồi chạy đi.
Trong cửa hàng trái cây tồi tàn thậm chí còn không có chiếc lá nào ngoài một mớ hỗn độn, đôi mắt của Đổng Thanh sáng lên, hắn nhìn thấy một cửa kính trong suốt, diện tích khoảng một mét vuông, hắn có thể miễn cưỡng đi qua đó được
. . .
Con đường Thắng Lợi phồn hoa một thời giờ đã trở nên vô cùng hoang tàn, hàng loạt ô tô tông vào đuôi xe nhau đã chặn đường chính của phố.
Rất nhiều ô tô bị cháy thành than, mất đi chút giá trị sử dụng cuối cùng, Đổng Thanh có thể tìm thấy gì từ đống đổ nát của những chiếc ô tô bị đốt thành tro?
Đổng Thanh không đứng yên một chỗ, hơi cúi người mà đi về phía mục tiêu đã đặt ra.
Mười phút sau, dưới con mắt của lũ Hoạt Thi lang thang hai bên, Đổng Thanh bước vào cửa hàng nhỏ một cách nguy hiểm.
Bộ quần áo đầy mùi xăng của hắn quả thực rất có ích, Hoạt Thi chủ yếu dựa vào mùi để tìm thức ăn, nếu là lúc tận thế vừa xuất hiện đó, Hoạt Thi có lẽ ngửi thấy mùi xăng trên người hắn mà đến xem xét thử.
Nhưng bây giờ ngoài đường đầy rẫy ô tô phế liệu, mùi xăng khiến Hoạt Thi tránh xa, những con quái vật này không phải không có đầu óc, chúng vẫn có khả năng đưa ra những phán đoán đơn giản.
Sau nhiều lần bị hít xăng, những quái vật này sẽ dần tránh xa những nơi có xăng.
Cửa hàng này đã thay đổi rất nhiều so với lần trước Đổng Thanh tới đây, những cuộn giấy vệ sinh trên cửa kính đã biến mất, thay vào đó là một đống giấy vụn.
Vẻ mặt của Đổng Thanh nhăn nhó, điều này nói rõ có người sống sót mới phát hiện ra nơi này.
Quán nhỏ nằm trong con hẻm nhỏ ngay lối vào khu dân cư, bình thường hẳn là dựa vào mặt tiền hướng đường chính để kinh doanh buôn bán, giờ cửa sổ bị chắn bởi đuôi xe ô tô. Đổng Thanh vốn tưởng rằng nơi này sẽ không bị phát hiện.
“Quả nhiên không thể đánh giá thấp người khác.” Đổng Thanh thở dài, hắn không từ bỏ mà tiến lên lục lọi thử xem sao.
Dù sao cửa hàng nhỏ cũng là nơi bán đồ, hắn không tin được chỉ trong vòng ba ngày đã có người lấy sạch hết rồi.
Mặc dù lần trước lúc hắn đến, đồ đạc cũng chỉ còn lại một chút…
Công sức bỏ ra đã được đền đáp, khi Đổng Thanh đang lục lọi trong các hộp và tủ để tìm kiếm đồ ăn, hắn tìm thấy thứ gì đó giấu dưới tấm sắt dưới chân bàn.
"Lạch cạch!" Tiếng tấm sắt vang lên khiến Đổng Thanh phát hiện nơi bí ẩn này.
Trên tấm sắt treo một cái khóa sắt, Đổng Thanh từ trong tay áo lấy ra chiếc xà beng nhỏ mang theo, Đổng Thanh nhét xà beng vào ổ khóa sắt, dùng hai tay nắm chặt, vặn nhẹ một vòng.
- Đây!
Đổng Thanh nhịn được mặt đỏ bừng, dùng hết sức lực.
"Rắc!" một tiếng, khóa sắt bị phá hư từ bên trong.
"Phù phù" Đổng Thanh thở hổn hển lấy lại tinh thần, vết thương vừa mới lạnh lại đã rách ra.
Cơn đau tê dại do vết rách không làm tay Đông Thanh chậm lại bao nhiêu, sau khi lấy lại sức, hắn vội vàng mở tấm sắt ra, tìm thấy một không gian bên dưới.
Với diện tích một mét vuông và chiều cao một mét rưỡi, đây dường như là một nhà kho nhỏ tạm thời của cửa hàng.
Mặt Đổng Thanh đỏ bừng vì phấn khích, do nhìn thấy ba túi bột mì và hai hộp lạp xưởng hun khói.
Hơn hai tháng không ăn thịt, Đổng Thanh cảm giác miệng mình nhạt nhẽo, cầm hai cây lạp xưởng hun khói lên ăn nhồm nhoàm như hổ đói từng miếng vào bụng.
Ăn hai cây lạp xưởng chỉ làm Đổng Thanh hơi ấm bụng, hắn không dám ăn quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tốc độ chạy trốn của hắn.
Nhìn những túi bột mì, Đổng Thanh cảm thấy lo lắng, túi bột mì nặng khoảng bốn mươi năm mươi ký, hắn có thể cõng trên lưng, nhưng cõng hết lên lưng rồi thì hắn không cần chạy trốn nữa, trực tiếp chờ chết trước mặt Hoạt Thi là được.
Sau vài giây cân nhắc cuối cùng, Đổng Thanh từ trong ba lô lấy ra một chiếc túi nhựa, nhét đầy vào đó.
Đổng Thanh ước chừng một túi nhựa đựng bột mì như vậy chỉ đủ cho ba người ăn ba bốn bữa, dù chỉ ăn mỗi ngày một bữa cũng sẽ nhanh chóng ăn hết.
Có thứ gọi là lòng tham lớn dần trong lòng Đổng Thanh.
Nghiến răng nhét đầy một túi nhựa khác, Đổng Thanh nhét hai túi nhựa đựng bột mì vào ba lô trên lưng.
Sau khi đặt nó lên lưng, Đổng Thanh nhún vai, cảm thấy khá nặng, không thể phủ nhận điều này đã ảnh hưởng một phần đến tốc độ chạy của hắn.
Ngoài bột mì, Đổng Thanh lấy hai túi lạp xưởng bên trong hộp ra.
Tiểu Nhã gầy gò, còn tiểu nha đầu Triệu Trân Trân bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, Đổng Thanh cảm thấy cần phải cho các nàng bổ sung chút dinh dưỡng.
Sau khi lấy hết những thứ này, Đổng Thanh dùng một tấm sắt đậy lại căn hầm chứa bột mì và lạp xưởng.
Mọi người đều ích kỷ khi đối mặt với ngày tận thế, để ngăn nơi này bị người khác phát hiện lần nữa, Đổng Thanh đã cố gắng hết sức di chuyển một chiếc ghế sofa bị hỏng tới để đè lên tấm sắt.
Cửa hàng nhỏ rất bừa bộn, bừa bộn khắp nơi, nếu không chú ý có thể sẽ không nhận ra chiếc ghế sofa bị hỏng này vốn dĩ nên đặt ở đâu.
Đổng Thanh chỉ có thể đánh cược rằng những người sống sót đến đây đều không nhận ra sự thay đổi này.
Thức ăn đã tìm được nhưng nước lại là vấn đề khác, Đổng Thanh tiếp tục lục lọi.
Trong ba ngày qua, mấy cửa hàng ở đây hẳn là đã một nhóm nhiều người sống sót càn quét qua, lần trước đến đây hắn còn nhìn thấy cả thùng nước trái cây, nhưng bây giờ ngay cả bóng nước cũng chẳng thấy ở đâu.
Một nhóm nhỏ gồm một hoặc hai người không thể di chuyển một thùng nước lớn như vậy trừ khi bọn họ không cần thức ăn mà chỉ lấy nước.
Có thể là những người sống sót trong khu cư xá, chỉ có bọn mới có khả năng cao biết được vị trí của cửa hàng nhỏ này.
Đổng Thanh gần như lật tung hết các kệ đựng nước uống đóng chai nhưng vẫn không tìm được chai nào, cuối cùng hắn cũng mò tới nhà vệ sinh của cửa hàng nhỏ này.
Với ý định không buông tha, Đổng Thanh mở bồn cầu ra kiểm tra lại.
Có nước!
Một chút nước trong xuất hiện ở rãnh.
Đổng Thanh vội vàng lấy ra hai chai nước và một ống hút, chuẩn bị đi lấy nước.
Nước trong bồn cầu chắc còn sót lại một chút trước ngày tận thế, hai tháng qua đã bị bốc hơi chỉ còn một chút nước cuối cùng thế này.
May mắn thay đang là mùa đông, nếu không nước sẽ bốc hơi nhanh hơn.
Cuối cùng chỉ hứng được chai rưỡi, Đổng Thanh không thể uống nước được nữa.
Bồn cầu này hoàn toàn sạch sẽ nước.
Phòng tắm này khiến Đổng Thanh kinh ngạc, trong ngăn kéo giấy cạnh bồn cầu, hắn tìm thấy nửa cuộn giấy vệ sinh chưa dùng đến.
Tháng trước lúc Tiểu Nhã đến tháng phải dùng vải rách, đếm từng ngày, dì cả của nàng tháng này cũng sắp đến nên nửa cuộn giấy vệ sinh này đến vừa kịp lúc.
Sau khi nhét giấy vệ sinh vào túi, Đổng Thanh liếc nhìn bầu trời, biết đã đến lúc phải rời đi.
Hành trình ra đi cũng ly kỳ như hành trình đến đây.
Cuối cùng, Đổng Thanh đã phải trả giá cho lòng tham của mình, khi đi qua một con hẻm nhỏ, tiếng túi phồng cọ sát vào tường rất nhỏ đã thu hút sự chú ý của một Hoạt Thi.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca