Hơn nữa thời gian đã qua lâu như vậy, mùi xăng trên người hắn cũng đã tản đi sạch sẽ, xác sống khịt mũi, sau đó đột nhiên lao về phía con hẻm.
Đổng Thanh đang trốn ở một góc trong ngõ, thầm chửi rủa trong lòng rồi co giò bỏ chạy.
Hai túi bột mì trong ba lô và hai chai nước lúc này đã làm Đổng Thanh chậm lại một chút, chút tốc độ ấy thế mà chính là sự cách biệt giữa sống và chết.
Cảm nhận được mùi tanh của Hoạt Thi ngày càng nồng nặc, hồn phách Đông Thanh kinh hoảng.
Ngay góc rẽ phía trước, nếu hắn vẫn không giải quyết được Hoạt Thi này, rất có thể sẽ phải đối mặt với một đám Hoạt Thi đuổi theo chứ không chỉ một con.
Vào thời điểm quan trọng, đầu óc Đổng Thanh sáng suốt hơn bao giờ hết.
Lần này, bình cháy mà Đổng Thanh chuẩn bị trước đã chứng minh được công dụng của nó.
Vội vàng lấy chiếc bình từ bên hông ba lô ra.
Bất kể chút hơi xăng còn sót lại trên người mình có bắt lửa hay không, Đổng Thanh ấn bật lửa vài lần mới đốt cháy tờ giấy vệ sinh ở miệng chai.
- Cút đi!
Đổng Thanh hét lên, vung cánh tay phải, quăng chiếc bình đang cháy giữa không trung vào đầu Hoạt Thi.
"Bùm." Khoảnh khắc xăng loãng chạm vào Hoạt Thi, nó bắt đầu bốc cháy dữ dội.
Độ chính xác của Đổng Thanh rất tốt, hắn quăng trúng đích, Hoạt Thi bị ngọn lửa rực cháy thiêu đốt rơi vào hỗn loạn.
Nó chạy sang trái rồi sang phải, cố gắng dập tắt ngọn lửa trên đầu, nhưng dù có lắc lư thế nào thì ngọn lửa vẫn không tắt.
Đổng Thanh ở đây cũng không khá hơn chút nào, vẫn bị bỏng, trên vai xuất hiện một đám lửa, thấy ngọn lửa sắp lan ra toàn thân theo lượng xăng còn sót lại, Đông Thanh đưa ra quyết định dứt khoát nằm xuống đất, rồi bắt đầu lăn lộn trên nền đất bẩn.
Trí tuệ hữu dụng hơn vũ lực nhiều, khi Đổng Thanh dập tắt ngọn lửa trên người, Hoạt Thi kia đã bị nướng một nửa, gục xuống ở đó không nhúc nhích.
Đầu là điểm yếu duy nhất của Hoạt Thi, con này có lẽ đã lành ít dữ nhiều.
Động tĩnh của Đổng Thanh và Hoạt Thi trong con hẻm đã khiến nhiều Hoạt Thi lang thang xung quanh bắt đầu đến gần, Đổng Thanh chịu đựng vết bỏng trên vai và vết thương cũ trên lưng, nghiến răng nghiến lợi rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
May mắn thay đó chỉ là Hoạt Thi bình thường chứ không phải Hoạt Thi loại hình tốc độ như tắc kè mà hắn đã làm bị thương ngay ngày đầu tiên kia.
Đổng Thanh sau khi trốn thoát, đã nương nhờ sự phức tạp của mặt tiền các cửa hàng và xác ô tô ở hai bên đường mà chạy thẳng về nhà.
Trở lại ngã tư, một tiếng trước, trận chiến khốc liệt giữa ba con chuột biến dị và bốn Hoạt Thi đã xảy ra, một tiếng sau, ngoài vết máu đen đỏ trên mặt đất ra thì chẳng còn lại gì cả.
Nơi này không nên ở lâu, Đổng Thanh nhấc chân chuẩn bị rời đi, bên cạnh nắp cống, hắn nhìn thấy một hộp sọ của nhân loại, là của Hoạt Thi kia.
Cuối cùng thì Hoạt Thi thắng hay lũ chuột biến dị thắng, đó không phải việc của hắn, hiện tại hắn chỉ muốn chạy về nhà và ngủ một giấc thật ngon.
Trời dần tối, mắt nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ bảy giờ mười, hắn ra ngoài đã gần bốn tiếng rồi, nếu hắn không quay lại, hai nữ Tiểu Nha sẽ phải lo lắng về cho mình.
Đổng Thanh bước chân nặng nề trở về sân nhỏ của mình.
Vừa bước vào sân nhỏ, Đổng Thanh dựng tóc gáy, nhìn thấy một con thú biến dị đáng sợ cỡ bằng con bê màu vàng nằm giữa sân, sao chó biến dị A Hoàng lại ở đây.
Chó biến dị A Hoàng lúc này nằm rạp trên mặt đất, thè lưỡi ra, bụng phập phồng, thở hổn hển.
Dưới sắc trời âm u, đôi mắt xanh chăm chú nhìn Đổng Thanh.
Nếu vết máu đỏ tươi sâu tận xương thu hút sự chú ý của Đổng Thanh, có lẽ hắn đã co chân bỏ trốn rồi.
- Bị thương rồi?
Đổng Thanh tựa vào vách tường từ từ di chuyển đến cầu thang, ngay cả là thú biến dị đã bị thương rồi cũng không phải là thứ hắn có thể đối phó ngay lúc này.
A Hoàng chỉ nhìn Đổng Thanh, vết thương của nó dường như nặng hơn so với tưởng tượng, đừng nói là làm người bị thương, bây giờ ngay cả đứng dậy cũng phải tốn hết sức.
Ai cũng không biết tại sao A Hoàng lại đến sân này, sau khi Đổng Thanh giẫm lên bậc thang “lộp cộp” đi lên, nhanh chóng gõ cửa được hai nữ Tiểu Nhã đón vào.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi vào nhà, Tiểu Nhã chu đáo giúp Đổng Thanh thay bộ đồ sạch sẽ, mà tiểu nha đầu Triệu Trân Trân thì tò mò nhìn tới nhìn lui bao đồ lớn mà Đổng Thanh mang về này.
- Không biết, hai tiếng trước nó về đây với vết thương như vậy.
Tiểu Nhã lắc đầu nói.
A Hoàng hôm nay chắc hẳn đã đi thành Mạch, trên lông bị rụng mấy mảng lông, dáng vẻ xem như là bị thú biến dị khác cắn, trên bụng có thể thấy rõ xương trắng.
Bị thương cỡ này mà vẫn không chết, còn kiên trì đến chạy trở về, không thể không cảm thán sức sống kiên cường của thú biến dị.
Đổng Thanh vẫn còn đang suy tư về chuyện của chó biến dị A Hoàng, tiếng hoan hô vang vọng của tiểu nha đầu Triệu Trân Trân ở bên cạnh truyền đến.
- A! Có lạp xưởng!
Nghe thấy, Đổng Thanh mỉm cười nhẹ.
Tiểu Nhã cũng kích động nhìn sang, yết hầu nuốt ực một cái.
Mặc kệ thú biến dị A Hoàng trước.
- Đêm nay chúng ta ăn bữa ngon.
Đổng Thanh nói với hai nữ.
Tối nay là bữa ăn tốt nhất trong hơn một tháng nay của Đổng Thanh.
Phòng bếp đã bị bỏ không từ lâu, hiện tại đang thổi lửa nấu cơm, củi lấy từ đồ đạc trong nhà, một số vỏ cây không ăn được thì dùng để làm củi luôn, có một bệ đỡ nồi vòng quanh bên trên đống lửa là dùng gạch men tạo thành, bên trên bệ đỡ có một chiếc nồi đang sôi sùng sục.
Món chính thì Tiểu Nhã tự làm mì sợi.
Mì sợi làm đơn giản, cộng thêm mỗi người hai cây lạp xưởng, ba người sau khi ăn xong một bữa no bụng thì nằm trên ghế sa lon, hồi lâu cũng không muốn động đậy.
Nước uống có hạn, cộng thêm Đổng Thanh mang về hai bình nước, trong nhà cũng chỉ có năm bình nước mà thôi, nồi mì này đã tiêu hao hết ba bình trong đó rồi.
Quyết định xa xỉ như này, đương nhiên không phải Đổng Thanh suy nghĩ nông cạn, mà do hắn cảm thấy cần phải ăn một bữa ngon để mấy người bọn họ có thêm hy vọng sống sót.
Nước quả thật rất thiếu thốn, nhưng Đổng Thanh còn tài sản là vài túi mì kia, chỉ cần hai ngày này đi thêm mấy chuyến từ từ mang mấy túi bên kia về, lấy ra một phần trong đó trao đổi với những người sống sót khác thì chẳng sợ không có nước uống.
Đổng Thanh nhìn ba túi thức ăn kia, nếu lấy về được hết, nếu ba người bọn họ ăn tiết kiệm một chút thì cầm cự ba bốn tháng cũng không vấn đề gì.
Chỉ là quá trình này sẽ rất dài, với cách cho vào hai túi nhựa mỗi lần đến lấy của hắn, chuyển hết ba túi mì kia cũng cần ít nhất nửa tháng.
Trên thực tế, nữ thần may mắn sẽ soi cho hắn nữa tháng tiếp theo à, điều này sao có thể.
Đi một bước, nhìn một bước, đây là lựa chọn bất đắc dĩ lúc này của Đổng Thanh.
Đổng Thanh ăn no xong dường như nhớ đến gì đó, đứng dậy cầm ba lô đến.
Sau đó tìm kiếm hồi lâu, Đổng Thanh đưa cho Tiểu Nhã một cuộn giấy vệ sinh, đưa cho tiểu nha đầu một túi bánh bích quy.
Tiểu Nhã biết rõ ý của Đổng Thanh, sắc mặt thoáng đỏ lên, vội vàng nhận lấy giấy vệ sinh cất kỹ, mà tiểu nha đầu sau khi trông thấy bánh bích quy thì vui mừng mà nhảy cẫng lên, ôm mặt Đổng Thanh hôn một cái.
- A a, bánh quy gấu, không nghĩ tới ta còn có thể được ăn.
Tiểu nha đầu không nỡ mở túi bánh quy ra ăn, nàng muốn giữ lại, chờ ngày mai lúc đói bụng sẽ cùng chia sẻ với Đổng Thanh và Tiểu Nhã.
- Ăn đi, lần sau ta tìm thêm cho ngươi cái khác ngon hơn.
Đổng Thanh mỉm cười nói.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca