Hắn đương nhiên sẽ không nói cho hai nữ này biết rằng hộp bánh bích quy là hắn lấy được từ chỗ người sống sót đã chết kia, như thế sẽ khiến bầu không khí trở nên lúng túng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Đổng Thanh và Tiểu Nhã bàn đến việc chó biến dị A Hoàng.
A Hoàng dù sao cũng động vật biến dị, hiện tại là địch hay bạn còn chưa phân được, Đổng Thanh không muốn giao tính mạng của đám người mình vào tay con thú này.
Chớ nói chi là bây giờ bọn họ còn có lương thực, đây là tiền vốn để sống tiếp.
- Muốn giúp nó không, ta thấy nó bị thương nặng lắm.
Tiểu Nhã nhíu mày lại nói.
- Ngươi có thể đảm bảo nó sẽ không cắn ngược lại chúng ta hay không?
Đổng Thanh hỏi.
Lúc chó biến dị A Hoàng nhìn hắn, con mắt màu lục u ám, còn đáng sợ hơn so với sói, Đổng Thanh bây giờ vẫn còn thấy sợ.
- Đã hai tháng rồi nó không động đến chúng ta, vừa rồi lúc ngươi lên lầu, nó chẳng phải cũng không cắn ngươi à.
Tiểu Nhã chưa từ bỏ ý định nói.
Nàng đây mà là lương thiện sao, ngốc thì đúng hơn.
- Đó là do nó bị thương quá nặng, không có sức cắn ta.
Đổng Thanh lắc đầu không đồng ý nói.
- Thế vậy định mặc kệ nó à?
Tiểu Nhã vẫn luôn nghe theo Đổng Thanh, lần này trong lòng nàng mặc dù muốn giúp A Hoàng một tay, nhưng cuối cùng vẫn để Đổng Thanh quyết định.
Đổng Thanh cúi đầu trầm tư, nếu như chó biến dị A Hoàng chết rồi, chỗ này của bọn họ sẽ không an toàn, khẳng định sẽ có hoạt thi di chuyển đến bên này, ở đây đã hai tháng, Đổng Thanh biết rõ nơi để ba người bọn họ ở được quá ít, hắn không muốn đổi chỗ.
Đám người sống sót ở mỏ than phía Tây kia cũng ngo ngoe muốn động, không có chó biến dị uy hiếp, không chừng ngày nào sẽ đến ăn hiếp bọn họ.
Đổng Thanh nghĩ đến cuối cùng, cắn răng nói.
- Cứu! Nhưng mà không phải hiện tại, chờ ngày mai hoặc ngày kia, nếu nó yếu đến không chịu được thì cứu.
Đổng Thanh đang giữ lại đường lui cho đám người mình, đến lúc đó chó biến dị trọng thương sắp chết nếu như muốn muốn gây bất lợi cho bọn họ, cơ thể yếu ớt cũng sẽ khiến nó chẳng làm được gì.
Đổng Thanh có thể chắc chắn trước khi A Hoàng có ý cắn người sẽ tránh né được.
Hai ngày nháy mắt trôi qua.
Hai ngày này Đổng Thanh cũng không ra ngoài, chẳng qua hắn có đi một chuyến đến quan sát sân bên cạnh
Tất nhiên chó biến dị A Hoàng đã đến sân bọn họ, vậy sân bên cạnh chắc chắn trống rỗng.
Không nói trong căn nhà ban đầu của hắn vẫn còn chút nước và thức ăn, nhưng vậy tư bên trong mấy hộ gia đình còn lại cũng đủ hấp dẫn Đổng Thanh xông vào một lần.
Nhà Lưu lão hán nhặt ve chai Đổng Thanh không đi qua, bao gồm cả thi thể mục nát của Lão Lưu, hắn cũng không đụng đến.
Giống như Tiểu Nhã là người nhà của Đổng Thanh, Lưu lão hán chính là người nhà của chó biến dị, không biết tính cách trung thành của chó khi thành thú biến dị khát máu có biến đổi hay không, hay là do giống chó của A Hoàng đặc biệt như thế mà nó vẫn luôn không rời bỏ chủ trước của mình.
- Có thể là bởi vì Lưu lão hắn lúc hấp hối đã cứu A Hoàng, cho nên nó nhớ tới báo ân tình.
Đây là lời giải thích của Tiểu Nhã.
- Vậy không phải bây giờ chúng ta cũng cứu nó à? Nó sẽ báo ân à?
Đổng Thanh hỏi.
Hai người bọn họ hiện tại đang ở trong sân, hai người hai tay nhuốm đầy máu, tất cả đều là của A Hoàng.
Miệng vết thương phần bụng dưới của A Hoàng qua hai ngày đã bắt đầu hơi thối rữa ra, Đổng Thanh phụ trách cắt đi phần thịt đã hoại tử của A Hoàng đi, mà Tiểu Nhã khéo tay thì cầm kim may khâu lại vết thương cho A Hoàng.
Hai người bọn họ chẳng có bao nhiêu kiến thức y học chính thống cả, chỉ có thể dùng cách này, thử kéo A Hoàng từ quỷ môn quan về xem sao.
- Ta không biết, chẳng qua nó bảo vệ nơi ở của chúng ta lâu như vậy, chúng ta hẳn là nên giúp nó.
Tiểu Nhã lắc đầu.
- Được rồi, hy vọng sau khi nó khỏe lại, đừng lấy oán trả ơn.
Đổng Thanh vỗ đầu của A Hoàng.
Hai ngày trước hắn tuyệt đối không dám làm động tác này, nhưng hai ngày sau, A Hoàng đã thoi thóp, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, mí mắt cũng khó mà mở ra.
Nói thật ra, loại “phẫu thuật giả” của hai người bọn họ này trước mặt bác sĩ thú y sẽ được đánh giá là không đạt chuẩn, ngay cả khử trùng đơn giản nhất cũng không làm, thô sơ cực kỳ.
Đây cũng là do điều kiện, nếu không Đổng Thanh dùng cồn để khử trùng rồi.
Bên này cắt đi miếng thịt cuối cùng , bên kia Tiểu Nhã cũng đã may hoàn chỉnh phần bụng của A Hoàng lại.
Cô nàng này trước kia chính là thường xuyên may cho Đổng Thanh một vớ, đồ lót này nọ, tay nghề này hiện giờ lại dùng ở việc phẫu thuật, nhìn từ bên ngoài thì trông như thật vậy.
- Hai ta chỉ có thể giúp nó làm được thế này, còn lại phải dựa vào chính nó tự vượt qua.
Đổng Thanh vỗ đầu A Hoàng, nói với Tiểu Nhã.
- Ta có thể cho nó chút đồ ăn chứ?
Tiểu Nhã hỏi ý Đổng Thanh.
Hiện tại đồ ăn của bọn họ, ngoại trừ bột mì, lạp xưởng Đổng Thanh mang về ra, còn có một chút đồ thượng vàng hạ cám từ trong căn nhà trước đó mang tới, có mì ăn liền, còn có bắp cải ăn vào mùa đông.
Cơm nước phong phú lên rất nhiều.
Đổng Thanh ngẫm nghĩ nói.
- Được, chó không kén ăn, không phải hôm qua ta lấy được hộp cá mòi hết hạn à, đều đưa cho nó đi.
Hệ thống y tế và vệ sinh đã sụp đổ khiến Đổng Thanh hiểu rõ hiện tại không thể mắc một chút bệnh nhỏ nhặt nào được, đồ quá hạn có thể không ăn thì sẽ không ăn.
Nếu ăn đồ hư khiến mình bị bệnh thì đi đâu lấy thuốc đây.
Nếu là vài ngày trước, bọn họ còn phiền não vì vật tư, lấy đâu hơi sức quan tâm có quá hạn hay không chưa, không đói chết đã quá tốt rồi, nhưng bây giờ điều kiện đã khá hơn.
Ngoại trừ đồ ăn còn có nước, Trương đại nương quanh năm trữ nước trong chum đựng ở tầng dưới nhà bọn họ, hôm qua Đổng Thanh đi xem, trong chum nước nước vẫn còn một nửa, Đổng Thanh mừng như điên.
Vật tư có được dễ như trở bàn tay, đáng tiếc trước đó bị A Hoàng uy hiếp không dám đi qua lấy. Đổng Thanh bùi ngùi mãi thôi mà vỗ đầu A Hoàng.
Trước tận thế hắn thường hay vỗ đầu A Hoàng, sau tận thế hắn cũng không dám, không nghĩ tới hôm nay được trải nghiệm lại một chút.
Ừm, lông mềm mại, đầu cũng to hơn trước kia, cả bàn tay cũng không phủ được hết.
Sau khi phẫu thuật xong thì A Hoàng rất suy yếu, lúc xế chiều lẳng lặng rơi vào hôn mê, nhìn chó biến dị to cỡ con nghé nằm trên mặt đất, Đổng Thanh thầm nghĩ: Tiếp sau đó phải dựa vào bản thân rồi, chúc may mắn.
Lúc A Hoàng hôn mê, Đổng Thanh thừa cơ đánh bạo tiến vào nhà của Lưu lão hán.
Trước đó Đổng Thanh không muốn đến nhà của Lưu lão hán nhất, vừa nhỏ lại vừa nát cũ, ngay cả nơi để chân cũng không có.
Hôm nay hắn đến chủ yếu để xem có thứ gì có thể sử dụng được trong đống thứ 'người nhặt rác' quen tay nhặt về kia.
Rất đáng tiếc, không có cái gì, bên trong tủ âm tường có một vắt mì, nhưng mà đã thiu, lông xanh của nấm mốc cao tới hai centimet, căn bản không thể ăn.
Cũng không phải không có cái gì, thứ duy nhất trong nhà dùng được chính là radio bỏ túi ở trên đầu tủ mà Đổng Thanh phát hiện ra.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca