Locke cảm thấy Angelina đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
- Tạm thời ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi.
Angelina nói.
- Nhưng đạo sư cũng là người bị hại, ta sẽ không trách đạo sư, tất cả đều là lỗi của ngươi.
- Đúng đúng đúng, đều là lỗi của ta.
Locke luống cuống vội vàng gật đầu bảo đúng, đến lúc cần ra vẻ đáng thương thì phải ra vẻ đáng thương, sau này Locke vẫn muốn sống cùng Angelina.
Nhìn thấy Locke thẳng thắn và chân thành thừa nhận sai lầm của mình như vậy, Angelina nghẹn ngào không nói nên lời, nàng cũng không biết làm sao để tức giận với Locke.
"Hừ." Angelina hất tay áo màu trắng lên nói.
- Ta muốn trở về Faustain, đã lâu lắm rồi chưa trở về, ta hơi nhớ ca ca của mình.
Ngoại trừ Locke và Keira bây giờ Angelina chỉ còn một người thân, chính là ca ca quốc vương Kensell, đối mặt với những chuyện như vậy, điều Angelina cần nhất bây giờ tất nhiên chính là sự che chở của người thân.
Thực ra Angelina nóng lòng muốn quay trở về Faustain như vậy, nàng còn có một lý do nữa là muốn trốn tránh.
Nàng cũng vậy không nỡ từ bỏ tình cảm giữa mình và Locke, khi biết được Locke khiến đạo sư của nàng có thai, Angelina sẽ khóc, sẽ làm ầm lên, nhưng mà nhất đinh nàng sẽ không hoàn toàn trở mặt với Locke.
Trở về Faustain, cũng chỉ là muốn tạm thời rời xa Locke cho bản thân thời gian thích ứng.
Sự thật là trong bụng Keira đã tồn tại một tiểu hài, cho dù nàng có muốn thay đổi nó cũng không thể nào thay đổi được.
Locke không biết lúc này trong lòng Angelina đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Angelina, trái tim của Locke cũng tan nát.
Trong Tháp Thánh có rất nhiều Phù Không Thuyền nhàn rỗi, người nộp đơn là một Ma Pháp Sư chính thức, đương nhiên rất nhanh một chiếc Phù Không Thuyền cỡ trung đã được cấp cho hai người họ.
Vì quan tâm đến cảm xúc của Angelina, với lại khiến Angelina cảm thấy dễ chịu hơn, Locke đã không thể hiện bất kỳ hành vi thân mật nào với Keira kể từ khi rời khỏi Cứ Điểm Không Gian.
Vốn dĩ Phù Không Thuyền đã có thể khởi hành, nhưng khi Angelina và Locke nhìn thấy một người quen ở cảng bảo dưỡng Phù Không Thuyền, chuyến trở về Faustain của họ tạm thời bị hoãn lại.
- Diene!
Angelina nhẹ nhàng kêu lên.
Tại cảng bảo dưỡng, một Ma Pháp Học Đồ mặc áo choàng màu xanh nhạt bình thường đang bận rộn sử dụng Thủy Tinh Cầu để tính toán vật liệu ma thuật, được vận chuyển từ Phù Không Thuyền.
Ma pháp bào màu xanh nhạt của Ma Pháp Học Đồ kia, là ma pháp bào đặc chế mà Tháp Thánh phân phát cho mỗi vị Ma Pháp Học Đồ, có chức năng làm sạch và ổn định nhiệt độ nhất định.
Bề ngoài chiếc ma pháp bào này trông rất sạch sẽ, nhưng bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra rằng nàng ấy đã mặc nó rất lâu rồi, thậm chí kích cỡ cũng đã không phù hợp.
Ma pháp bào Học Đồ tiêu chuẩn không phải là vật trân quý gì, chỉ cần hai viên Tinh Thạch Năng Lượng trung cấp là đã có thể mua được trong đại sảnh giao dịch của Tháp Thánh, từ trang phục của vị học đồ này, có thể thấy được dường như nàng ấy sống không được tốt lắm.
Khi nghe thấy có người gọi mình, vị học đồ đang bận rộn bối rối ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, trước mắt nàng xuất hiện một nam một nữ, khi nhìn rõ đó là ai, thân hình nàng khẽ run lên một bàn tay che kín miệng của mình.
Mười mấy phút sau, có vị Ma Pháp Sư chính thức Angelina đích thân chào hỏi, công việc bán thời gian của Diene được cho phép nghỉ một ngày.
- Angelina, Locke.
Đã hơn mười năm không gặp nhau, Diene có phần thận trọng hơn so với ấn tượng ban đầu của Locke.
Đã hơn mười năm Locke không gặp Diene, Angelina thì đỡ hơn một chút, trước khi thăng tiến lên Ma Pháp Sư chính thức, thỉnh thoảng khi ở Tháp Thánh nàng vẫn có tiếp xúc với Diene, nhưng cũng có khoảng thời gian bảy tám năm nàng không gặp Diene rồi.
Bây giờ Diene là một Ma Pháp Học Đồ cao cấp, năm tháng khiến người già đi, bây giờ Diene đã bốn mươi mấy tuổi, không còn là tiểu cô nương ngày xưa nữa mà trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Locke còn nhìn thấy một ít sợi tóc màu trắng bạc ở giữa tai và thái dương của Diene.
Là một Ma Pháp Học Đồ cao cấp ở độ tuổi bốn mươi, cũng được coi là có tư chất trên trung bình trong số những Thi Pháp Giả ở toàn bộ Tây Phương Tam Đảo, nhưng đừng quên rằng đây là Tháp Thánh.
Trong Tháp Thánh, nơi tập hợp tất cả các thiên tài từ Tây Phương Tam Đảo, những Ma Pháp Học Đồ cao cấp ở độ tuổi bốn mươi chỉ có thể bị mọi người bỏ qua.
Cũng chỉ có những người như Angelina, với độ tuổi như vậy đã thăng tiến lên Ma Pháp Sư chính thức, mới có thể được gọi là thiên tài.
- Có vẻ như ngươi đã chạm đến ngưỡng cửa Chuẩn Giai Ma Pháp Sư, xin chúc mừng.
Angelina nói, cách đây vài năm, lần cuối cùng nàng gặp Diene, nàng ấy đã thăng tiến lên Ma Pháp Học Đồ cao cấp.
Sau ngần ấy năm, cả hai người cũng không quá ngạc nhiên khi Diene chạm đến ngưỡng cửa Chuẩn Giai Ma Pháp Sư.
- Vẫn còn kém xa lắm, ta hiểu rõ tình trạng của mình nhất.
Diene nói, chạm vào mái tóc dài màu xanh lam được vén trước ngực mình.
Trong lời nói của nàng có chút cay đắng và cũng có một chút tiếc nuối.
Theo lý thuyết, Ma Pháp Học Đồ cao cấp ở độ tuổi bốn mươi trong tương lai vẫn có cơ hội cao được thăng tiến lên cấp một.
Trước khi lên cấp một, giai đoạn phát triển tiềm năng của Ma Pháp Sư rất khác so với Kỵ Sĩ.
Những Kỵ Sĩ Thực Tập chỉ có tuổi thọ hơn một trăm năm, nếu không đạt đến trình độ cấp cao trước tuổi bốn mươi và Chuẩn Giai trước tuổi năm mươi thì về cơ bản họ sẽ đánh mất khả năng thăng tiến lên cấp một.
Thân thể dần dần già yếu và chức năng cơ thể suy yếu chính là gông cùm xiềng xích vững chắc nhất, ngăn cản họ thăng tiến lên sinh mệnh có đẳng cấp cao hơn.
Mà với Ma Pháp Học Đồ thì không như vậy, độ tuổi thăng tiến của bọn họ có thể nâng cao đến tám mươi tuổi, có thể nói là càng lớn tuổi thì càng mạnh mẽ, điều này có nghĩa là tinh thần lực của vị Ma Pháp Học Đồ này càng rèn luyện thì càng trở nên cứng rắn hơn, và độ dài của tuổi thọ thường tương đương với trải nghiệm.
Sống càng lâu, kiến thức tích lũy càng nhiều, càng dễ dàng vượt qua ngưỡng cửa thăng tiến cấp một.
Cho nên Diene không cần phải lo lắng, sau này nàng còn tới gần ba mươi năm thời gian để xung kích lên Ma Pháp Sư cấp một.
Một khi vượt qua được cản trở này sẽ giống như ‘cá chép vượt long môn’, chưa kể đến sự tăng cao của cấp độ sinh mệnh và cấp độ sức mạnh, chỉ nói đến tuổi thọ của Ma Pháp Sư cấp một tăng thêm năm trăm năm là đủ khiến năm mươi người ghen tị.
Đó cũng là một trong những lý do khiến nghề nghiệp Thi Pháp Giả luôn được ưa chuộng hơn Kỵ Sĩ.
Thi Pháp Giả cấp một có tuổi thọ năm trăm năm, Kỵ Sĩ cấp một thì chỉ có hai trăm năm.
Thi Pháp Giả cấp hai có tuổi thọ một ngàn năm, Địa Kỵ Sĩ cấp hai thì chỉ có tám trăm năm.
Mãi cho đến cấp ba, loại tình huống này mới trung bình xuống.
Dịch: Alex
Biên: Khangaca