Locke không biết nên nói như thế nào.
- Đã xảy ra chuyện gì giữa ngươi và đạo sư của ta? Ngươi chọc giận đạo sư của ta sao? Đừng lo lắng, dù gì ngày mai sau khi xuống Phù Không Thuyền, chúng ta cũng phải từ biệt với đạo sư, đến lúc đó ta sẽ giải thích giúp ngươi.
Angelina tự nói một mình, hoàn toàn không chú ý tới sự bất thường của Locke.
- Ta…
Locke hít một hơi sâu, quyết tâm nói.
- Ta và đạo sư của nàng có một hài nhi.
- Có một hài nhi?
Angelina chớp đôi mắt to mơ màng, nàng bỗng không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Locke.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của Locke, Angelina sửng sờ, trong đầu lặp lại lần nữa lời nói của Locke.
Có một hài nhi!
Một tiếng "Ầm!". Đầu óc Angelina trở nên trống rỗng.
Đáng lẽ hôm nay là một ngày tốt lành, nhưng tiếc thay vẻ mặt Locke lại luôn buồn bã.
Từ lúc Phù Không Thuyền rời khỏi Cứ Điểm Không Gian cho đến khi Phù Không Thuyền tiến vào khu vực neo đậu của Tháp Thánh, Angelina không nói lời nào với Locke.
Nói cách khác, Angelina chưa bao giờ để ý đến hắn.
Ban đầu, Angelina còn tưởng rằng Locke đang nói đùa với mình, nhưng khi nàng bán tín bán nghi đi tìm đạo sư của mình, Angelina đã hoàn toàn bối rối khi nhìn thấy cái bụng hơi nhô ra của Keira.
- Các ngươi, sao các ngươi có thể, chuyện này xảy ra khi nào?
Giọng nói cực kỳ bi thương của Angelina vẫn vang vọng bên tai Locke.
Khi Keira đứng ra thừa nhận, nói chính là lúc Locke đến rừng Cầu Vồng để cứu nàng thì Angelina đã có ý định muốn chết.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, từ lâu Angelina đã không quan tâm đến việc Locke có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài hay không, điều nàng không thể chấp nhận là, mục tiêu tấn công lần này của Locke lại chính là đạo sư của nàng!
Như thế này thì làm sao Angelina có thể không giận.
Có lẽ vì muốn giúp Locke giải vây, Keira đã chủ động nói rằng Locke liều mạng cứu nàng, nàng bởi vì cảm động nên mới trở thành nữ nhân của Locke. Không hề nói đến việc Locke ép nàng làm điều đó ở sa mạc Nhật Viêm.
Còn về phần hài nhi này, đó là kết quả ngoài ý muốn của hai người bọn họ.
Từ lâu, Angelina đã muốn sinh cho Locke một hài nhi, cũng vì lý do này nàng đã đặc biệt hứa với phụ mẫu Locke sẽ nhận Lafite và Christine, hai nữ nhân tu luyện đấu khí làm tỷ muội của mình.
Có thể bản thân Angelina không thể sinh con, nhưng những hài nhi mà Lafite và Christine sinh ra sau này cũng có thể được coi là hài nhi của nàng và Locke.
Dù sao nàng cũng là chính thê, theo phong tục của nhiều quốc gia ở Tây Phương Tam Đảo, chính thê có quyền nuôi dưỡng tuyệt đối với hài nhi của trượng phu.
Nhưng ai cũng có thể sinh hài nhi cho Locke, nhưng tại sao người này lại có thể là đạo sư của nàng!
Angelina đầu óc hỗn loạn, sau đó cũng nghe không lọt những lời giải thích của Keira và Locke, trong trận đau đớn khóc lóc nàng chạy vào phòng trên Phù Không Thuyền, nhốt mình ở trong đó.
Với sức mạnh của Locke và Keira, họ hoàn toàn có thể phá vỡ cánh cửa sắt với những ma pháp cấm chế yếu kém này, nhưng họ đã không làm như vậy.
- Ngươi đi khuyên nhủ nàng ấy đi.
Keira đẩy Locke, vừa rồi dáng vẻ khóc lóc của Angelina khiến Keira mềm lòng.
Sau khi nhìn Keira rồi lại nhìn cánh cửa đóng kín của Angelina, Locke cắn môi, bước tới gõ cửa.
Đáp lại hắn là âm thanh quẳng đồ vật "lốp bốp" ở bên trong.
Thở dài một hơi, Locke dứt khoát ngồi ở trước cửa, chờ đợi Angelina tha thứ cho mình.
Angelina cần thời gian để thấu hiểu tất cả.
Locke cũng cần thời gian để Angelina tha thứ cho mình.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Locke, Keira trở về phòng nghỉ ngơi, trong bụng nàng vẫn còn một tiểu hài Locke không muốn Keira phải vất vả quá độ.
Với lại đây là chuyện gia đình bọn họ, có rất nhiều Ma Pháp Sư sinh sống trên Phù Không Thuyền, nếu bọn họ biết được chuyện của Keira và mình sẽ khó tránh khỏi lời đàm tiếu.
Thế là Locke dành cả ngày hôm đó để ở trên boong tàu bên ngoài phòng của Angelina.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trước khi Locke có thể nhìn thấy cảnh đẹp của Tây Phương Tam Đảo từ trên trời, Phù Không Thuyền đã đậu ở bến cảng của Tháp Thánh.
Chiếc Phù Không Thuyền này là dùng để vận chuyển các Ma Pháp Sư Tháp Thánh, Locke là lợi dụng Keira và Angelina để lên chiếc Phù Không Thuyền này.
Sau khi xuống thuyền, hít thở không khí quen thuộc của quê hương, Locke còn chưa kịp biểu lộ cảm xúc gì thì cánh cửa sau lưng đã mở ra, truyền đến tiếng hừ lạnh của Angelina.
Mặt mày ủ rũ, Angelina không muốn nói một lời nào với Locke, chỉ đi về phía trước.
Locke thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo Angelina lại.
- Cái gì?
Angelina hỏi với giọng điệu khó chịu.
- Ừm, chúng ta có phải, có phải nên đợi Keira đại sư không?
Locke không ngừng nhìn vẻ mặt Angelina khi nói lời này.
Lúc đầu, vẻ mặt Angelina tái nhợt, sau đó chuyển sang màu xanh, cuối cùng hoàn toàn chuyển sang màu đen, nàng nói.
- Muốn đợi ngươi cứ đợi, ta đi trước!
Nói xong, liền "Cộp, cộp, cộp." bước đi trên giày thủy tinh, đôi giày thủy tinh này là Locke mua cho nàng lúc ở Princeton, không hề có bất kỳ sóng ma pháp nào, chỉ là đôi giày thủy tinh bình thường mà thôi.
Nhưng thứ mà đôi giày này chứa đựng chính là quá khứ ngọt ngào của Locke và Angelina.
Đi chưa được bao xa, Angelina quay lại "Cộp, cộp, cộp."
- Ta không tin đạo sư của ta sau khi được ngươi cứu lại nguyện lấy thân báo đáp, ta hiểu rõ tính cách của đạo sư nhất, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, ta phải đi hỏi đạo sư.
Angelina nói.
Không hổ danh là Angelina thông minh sáng suốt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng đã phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Locke và Keira.
Thấy Angelina chuẩn bị quay trở lại Phù Không Thuyền để tìm đạo sư của mình, Locke kéo nàng lại, thở dài nói.
- Ngươi không cần phải hỏi, lúc đó là ta đã ép nàng ấy làm điều đó.
Dứt lời, Locke kể lại những gì đã xảy ra giữa hắn và Keira lúc ở sa mạc Nhật Viêm.
Khi biết Locke suýt nữa mất mạng dưới tay Skull Greymon, trên mặt Angelina lộ rõ vẻ lo lắng, điều này cho thấy Angelina vẫn còn yêu mình.
Nhưng cuối cùng, sau khi Locke nói xong, Angelina cũng không ngay lập tức cho Locke thấy sắc mặt tốt.
Nói gì đến sắc mặt tốt, nếu không phải Angelina được giáo dục tốt như vậy, đổi lại là một nữ Kỵ Sĩ bình thường có lẽ đã tát vào mặt tên nam nhân vô tâm Locke này.
Giận dữ dậm chân bước đi, đột nhiên gót giày thủy tinh bị gãy, Angelina cố kìm nước mắt, khập khiễng chạy ra khỏi Phù Không Thuyền với chiếc giày thủy tinh bị gãy gót.
Lúc Locke định đưa tay kéo Angelina lại, nhưng nàng đã chạy xa rồi.
Nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, Locke không khỏi ngơ ngác.
- Sao còn đứng đó làm gì? còn không mau đuổi theo!
Giọng nói của Keira vang lên từ phía sau, vừa rồi nàng cũng nhìn thấy cảnh Angelina và Locke cãi nhau.
Đột nhiên bừng tỉnh, Locke nghe theo lời khuyên của Keira, đuổi theo đến nơi mà Angelina đã biến mất.
Ngày thứ năm trở lại Tháp Thánh, Locke đã ngồi buồn xo trước cửa Angelina bốn ngày bốn đêm, cuối cùng lần nữa nhìn thấy Angelina.
Mới mấy ngày không gặp, khuôn mặt của Angelina đã gầy đi rõ rệt, cái cằm nhẵn mịn, trắng nõn và hơi tròn như hài nhi mà Locke từng vô cùng yêu thích, bây giờ đã trở nên nhọn và thanh tú.
Dịch: Alex
Biên: Khangaca