Tất nhiên, giọng nói của Diene không thể giấu được tai của Locke, nhưng hắn giả vờ như không nghe thấy, thản nhiên nhìn xung quanh.
- Hắn à, hừ hừ!
Angelina khịt mũi hai lần, cuối cùng miễn cưỡng nói.
- Hắn sống khá tốt, miễn cưỡng lên được Địa Kỵ Sĩ.
- Địa Kỵ Sĩ?
Diene gật nhẹ đầu, mặc dù có hiểu biết về cảnh giới của Kỵ Sĩ, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng.
- Địa Kỵ Sĩ?
Lúc nói ra lời này lần thứ hai, trong mắt Diene đều là vẻ kinh ngạc.
- Cấp hai, cấp hai?
Diene không thể tin được nhìn Locke. Đối với nàng hiện tại, cường giả cấp một là đối tượng không thể chạm tới, cấp hai là quá xa vời.
Đôi mắt kinh ngạc của Diene mang theo một chút ngưỡng mộ, khiến Locke cảm thấy sung sướng, điều này vô tình làm dịu đi cảm giác khó chịu khi bị Angelina hắt hủi của Locke.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ba bằng hữu cũ ngồi trong một quán rượu trên con phố thương mại bên ngoài Tháp Thánh suốt cả buổi chiều.
Ma Pháp Sư chú trọng hưởng thụ cuộc sống, thích sự yên tĩnh nên quán rượu nằm bên ngoài Tháp Thánh này rất khác với những quán mà Locke từng đến trước đây, bầu không khí rất yên tĩnh và yên bình khiến một kẻ thô lỗ như Locke cũng cảm thấy thư giãn không thôi.
Ngoài các loại rượu ngon ra, ở đây còn bán cà phê, đây là thức uống được các Ma Pháp Sư yêu thích, có công hiệu nâng cao tinh thần.
Tất nhiên Locke uống bia, trong khi Diene và Angelina uống cà phê.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng chuông nguyên tố của Tháp Thánh vang vọng khắp phạm vi khu vực của Tháp Thánh, Diene chợt nhận ra trời đã tối muộn rồi, nàng đột nhiên đứng dậy vội vàng nói.
- Ta phải đến phòng thí nghiệm của Jefferman đại sư.
Tính cách của Jefferman không tốt lắm, nếu Diene đến muộn, nàng chắc chắn bị một trận trách móc nặng nề.
- Đợi đã.
Locke đưa tay giữ chặt Diene lại rồi nói.
- Tên Jeffermen kia không bắt nạt ngươi đó chứ?
Diene cắn môi dưới, khuôn mặt có hơi trắng bệch, cũng có chút đau buồn. Locke thấy vậy thở dài nói.
- Ta đi với ngươi một chuyến, sau này đừng làm thêm ở chỗ kia nữa.
Gặp Diene muốn nói gì đó, Locke vốn định vỗ ngực bảo “Để ta nuôi ngươi”, nhưng Angelina vẫn ở đó nên tên này đương nhiên không dám ba hoa.
- Tin ta đi, ít nhất trong mười năm tới, ngươi không cần lo lắng vì tài nguyên tu luyện nữa.
Locke nhìn vào mắt Diene, nói từng chữ một.
Bị Locke nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt của Diene trở nên né tránh, nàng đây là đang ngượng ngùng.
Dựa vào dáng vẻ hiện tại vẫn đang duy trì ở độ tuổi hơn hai mươi của Locke, hắn không đẹp cũng không xấu, nhưng chắc chắn đẹp hơn mấy lão già trên trăm tuổi ở Thánh Tháp kia không chỉ một chút.
Đã lâu rồi nàng mới tiếp xúc gần gũi với người khác giới như vậy, tim Diene đập thình thịch trong lồng ngực.
Locke nhìn biểu hiện và nhịp tim của Diene nhận thấy có điều gì đó bất thường, trên mặt có chút xấu hổ, Locke vội vàng tránh khỏi ánh mắt của Diene.
Angelina vẫn còn chưa hết giận nữa, Locke sao dám tiếp xúc quá nhiều với người khác giới ở trước mặt nàng, mặc dù Locke thực sự không có tâm tư gì với Diene.
Nhưng ở tuổi hơn bốn mươi, Diene trưởng thành lại hấp dẫn hơn nhiều so với tiểu cô nương trước đây, ngay cả Locke cũng không khống chế được ánh mắt của mình mà lén nhìn nàng nhiều hơn, lén lút nhìn chăm chú.
Sau khi rời quán rượu, Locke và Angelina đi cùng Diene đến chỗ Ma Pháp Sư Jefferman mà nàng đang làm thêm.
Đang làm thí nghiệm mà bị cắt ngang, trên mặt Jefferman hiện lên vẻ giận, ngay khi cánh cửa tầng năm mươi sáu của Tháp Thánh mở ra, Jefferman nhìn thấy người bên ngoài cửa thì mở miệng mắng ngay.
- Lại đến muộn nữa, xem đã mấy giờ rồi! Tổn thất do thí nghiệm thất bại ngươi có đền bù được không?
- Nhanh đi thay đồ vô trùng đi! Cách xa vậy mà ta vẫn có thể ngửi thấy mùi thối trên người ngươi!
- Còn đứng ngây ra đó làm gì! Nhanh đi!
- Khóc? Ngươi ngoại trừ việc khóc thì làm được gì nữa?
- Cái đồ phế vật này!
Jelfman là một người đàn ông trung niên với chiếc mũi đỏ ửng, mái tóc xõa bù xù, trong mắt đều là tơ máu. Vừa mở cửa nhìn thấy Diene phát ra một tiếng gầm lên điên cuồng, khiến Locke và Angelina đang đi theo không kịp phản ứng.
- Ngươi nói lại lần nữa xem?
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói đèn nén tức giận.
Khí thế của sinh vật cấp hai hoàn toàn phóng thích, không chỉ khiến Angelina cùng Jeffman đang cấp một cảm thấy tim đập nhanh, mà còn khiến cho Diene vẫn chưa đến cấp một run rẩy tay chân.
Kéo Diene với đôi mắt ngấn lệ ra sau lưng để Angelina an ủi vài câu, Locke bước nhanh đến phía trước xách cổ của Jefferman lên.
Cũng không biết thân phận của Jeffman là Ma Pháp Sư nghiên cứu, việc làm thí nghiệm đã khiến hắn váng đầu đầu hay là vẫn còn đắm chìm trong thí nghiệm vừa rồi của bản thân chưa chịu thoát ra, Locke cùng Angelina đứng phía sau Diene thế mà tên này cũng không phát hiện ra.
Cổ bị Locke xách lên, cả cơ thể đều lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt của Jefferman đỏ bừng lên, đối với sinh vật có học thức thiên hướng nghiên cứu như Jefferman, thậm chí đã tính ra bản thân sẽ chết ngạt trong bao nhiêu giây nữa.
Bởi vì hắn là một Ma Pháp Sư cấp một nên hắn không có sức để chống lại Locke, hắn chẳng hơn gì những sinh vật nô lệ cấp thấp thông thường kia.
Không ngừng vung nắm đấm và hai chân của mình, Jefferman cầu xin Locke tha thứ.
- Hừ!
Jeffẻman bị Locke ném ra, lăn tròn xa năm mét mới dừng lại.
“Khụ khụ khụ.” Jefferman khó thở không ngừng ho khan, dùng cả tay chân lui về phía sau.
- Các ngươi, các ngươi là ai?
Đây là Thánh Tháp, Locke không có khả năng thật sự giết chết Jefferman ở đây, nếu như hắn làm như vậy thì chính là đang khiêu khích Thánh Tháp.
Đến lúc đó Jos chưa chắc gì có thể cứu được hắn.
Dáng vẻ của Jefferman chật vật, chẳng những không khiến người khác thương hại, ngược lại còn khiến Locke ghét hắn hơn, bởi vì gia hỏa này hiện tại đang dùng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm Diene.
Khí tức sinh vật cấp hai của Locke vẫn còn ở đó, Angelina đang an ủi Diene cũng có thân phận của Ma Pháp Sư cấp một, Jefferman sau khi tỉnh táo lại thì không dám thể hiện thái độ bất kính với hắn.
Ma Pháp Sư nghiên cứu ở Thánh Tháp có địa vị vô cùng đặc biệt, bọn họ không mạnh, nhưng lại chịu trách nhiệm về nhiều phương diện nghiên cứu trong Thánh Tháp, đặc biệt là ở học viện Thánh Tháp, gần sáu mươi phần trăm đạo sư ở đây đều là Ma Pháp Sư loại nghiên cứu.
Từ cách ăn mặc và khí chất của Angelina, Jefferman cũng biết đây là một Chiến Pháp.
Nghĩ đến tin tức cứ điểm không gian vừa trở về Tây Phương Tam Đảo, vậy thì thân phận của Locke và Angelina đều đã rõ ràng.
Hầu hết các Ma Pháp Sư nghiên cứu đều thích thí nghiệm ma pháp, nhưng không thích hoặc nói đúng hơn là không giỏi chiến đấu, đối với các Ma Pháp Sư loại chiến đấu, bọn họ bình thường đều sẽ không động chạm, đến lúc đó bị đánh một trận, vậy người mất mặt chỉ là mình mà thôi.
Mặc dù Angelina trông giống như một tiểu cô nương xinh xắn nhưng Jefferman vẫn không dám đánh giá thấp nàng, hắn lại càng không dám đối mặt với Locke.
- Tại sao Kỵ Sĩ lại có thể vào Tháp Thánh? Nói mau, ngươi dẫn vào đúng không?
Jefferman lại chỉ tay vào Diene.
Hắn tự biết mình không đánh bại người ta nên dùng chuyện thân phận Kỵ Sĩ của Locke để gây sự.
Tháp Thánh không cho phép Kỵ Sĩ vào bên trong Tháp Thánh, Kỵ Sĩ đến Tháp Thánh để giao dịch hoặc thăm bạn bè chỉ có thể di chuyển xung quanh bên ngoài Tháp Thánh, chưa kể rằng đây là tầng trên của Tháp Thánh, phía trên vẫn có nhiều Ma Pháp Sư cấp hai, cấp ba tôn quý đang sinh sống.
Ngay chủ nhân Tháp Thánh là Panama đại sư cũng ở tầng cao nhất nơi đây.
Giọng của Jefferman rất to, hắn đang cố gắng thu hút sự chú ý của các Ma Pháp Sư sống xung quanh mình, đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ đứng về phía Jefferman.
Mà khi có nhiều người hơn, lá gan của Jefferman mới lớn hơn. Đây là Tháp Thánh, không phải Điện Đường Kỵ Sĩ, cho dù là Kỵ Sĩ cấp hai cũng không thể hành động ngông cuồng ở đây!
- Đừng dọa cô nương người ta!
Locke tức giận mắng Jefferman. Mặc dù Diene đã bốn mươi tuổi nhưng nàng vẫn trẻ hơn Locke một chút. Locke trước giờ vẫn gọi nàng là cô nương nên nhất thời chưa sửa miệng được.
- Hơn nữa, ai nói ta không thể vào Thánh Tháp?
Locke cười lạnh một tiếng, sau đó từ trong nhẫn không gian lấy ra một huân chương thủy tinh.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca