Chiếc huân chương thủy tinh này là do Ma Pháp Sư Ashar đưa cho Locke khi hắn đến Tháp Thánh lần trước.
Thân phận Ma Pháp Sư cấp hai của Ashar, còn có uy thế của Bán Thần Jos sư bá đứng sau Locke và Angelina đã giúp Locke dễ dàng có được huân chương thủy tinh tùy ý ra vào Tháp Thánh.
Tuy nhiên, quyền hạn của huân chương thủy tinh không cao, Locke chỉ có thể đi lại ở khu vực trung tâm của Tháp Thánh và dưới tầng ba trăm của Tháp Thánh.
Những người sống từ tầng ba trăm trở lên của Tháp Thánh đều là những Ma Pháp Sư cấp ba, Locke mới chỉ từng đến tầng ba trăm chín mươi mốt của Jos thôi.
Huân chương thủy tinh với sự dao động nguyên tố mạnh mẽ và khí tức quy tắc của Tháp Thánh khiến Jefferman giống như một con vịt đực bị bóp cổ chỉ có thể phát ra mất tiếng “ôi, ôi”.
Thứ này hắn nhận ra, đương nhiên hắn không thể dùng thân phận Kỵ Sĩ của Locke để công kích nữa.
- Tại sao ngươi lại công kích ta, ngươi biết làm một Ma Pháp Sư của Tháp Thánh bị thương sẽ có kết quả ra sao không?
Jefferman thay đổi ý định, quay sang chất vấn Locke.
Tuy nhiên sau khi nói ra lời này, Jefferman vẫn tiếp tục lui người về sau, không có chút tự tin nào, sợ chọc tức Locke.
Trong mắt các Ma Pháp Sư, Kỵ Sĩ thường là danh từ đại diện cho sự thô lỗ, đặc biệt là đối với những kẻ đạo đức giả chưa từng tham gia chiến trường vị diện như hắn, càng không có tư cách gì để chỉ trích người ta.
Nhưng giờ đây, Jefferman phải lo lắng không biết liệu Địa Kỵ Sĩ lỗ mãng này có giết hắn trong cơn tức giận hay không.
“Lạch cạch.”
Tiếng mở cửa vang lên.
Nhiều Ma Pháp Sư ở gần đó đi ra, chỉ trỏ về phía bên này.
Những người này phần lớn đều là Ma Pháp Sư loại nghiên cứu, nhóm Ma Pháp Sư loại chiến đấu trở về từ cứ điểm không gian kia có lẽ hiện tại vẫn đang nghỉ ngơi, sau một ngày dài lênh đênh trên phù không thuyền, thể chất của bọn họ không còn sung sức như Locke lúc bây giờ
Những Ma Pháp Sư đi ra này rõ ràng là đứng về phía Jefferman, bọn họ đã có không ít người dùng ánh mắt ác ý nhìn Locke, ở Tháp Thánh nơi đây, Locke chung quy cũng là người ngoài, những Ma Pháp Sư này đương nhiên là muốn giúp Jefferman đã có nhiều năm quen biết.
Các tầng bên trong Tháp Thánh mà Ma Pháp Sư sinh sống, thường sẽ liên quan đến cấp bậc của các Ma Pháp Sư.
Những Ma Pháp Sư cấp một sống ở tầng năm mươi sáu này, đừng nói Keira và Ashar năm đó, cho dù là Ma Pháp Sư Babrina thủy hệ đã chết kia vẫn kém xa một khoảng.
Sao Locke có thể sợ bọn họ được.
Nếu đánh nhau thì bảy tám Ma Pháp Sư cấp một ở đây còn chưa đủ một tay của Locke nữa.
Không muốn lãng phí thêm lời nào ở đây nữa, Locke đi tới phía trước, lần nữa xách Jefferman lên.
Lúc đi tới, Locke mở ra huyết mạch biến thân của mình, cơ thể vẫn đang cao bốn mét, nhanh chóng đã sắp chạm đến nóc nhà, bên ngoài da bao phủ một bộ giáp xương, đốt xương thứ ba của cánh tay trái lộ ra chói mắt, đôi cánh màu vàng phía sau lưng thánh khiết mà yêu dị.
Mở con ngươi đỏ tươi ra, Locke trừng mắt nhìn những Ma Pháp Sư cấp một xung quanh mình, khí tức hắc ám và hung bạo kế thừa hưởng từ Skull Greymon khiến những Ma Pháp Sư loại nghiên cứu này không tự chủ mà lùi bước về sau.
Cơ thể run rẩy, trơ mắt nhìn Locke xách Jefferman lên như một con gà, đưa hắn về phòng của mình.
"Ầm!" Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên.
Đến khi những Ma Pháp Sư này tỉnh táo trở lại, trong hành lang chẳng còn bóng dáng đám người Locke và Angelina.
- Có cần báo cáo lên trên không?
- Ngươi đi đi, một thí nghiệm của ta đang đến thời khắc mấu chốt, cáo từ.
- Vừa hay, chủ đề của ta cũng đúng lúc đến phần quan trọng nhất, ta về tiếp tục nghiên cứu trước.
- Kỵ Sĩ kia có được quyền ra vào Tháp Thánh, hẳn không phải là người xấu gì.
- Nữ Ma Pháp Sư kia là ai, sao trước đó không có ấn tượng.
- …
Các Ma Pháp Sư ở hành lang nhanh chóng tản ra, nói cho cùng xét giữa mối quan hệ giữa người với người, các Ma Pháp Sư còn lâu mới có sự thân thiết như chiến hữu giữa các Kỵ Sĩ với nhau.
Ma Pháp Sư là một đám lý trí, mà người lý trí thường đặt lợi ích của mình lên hàng đầu.
Không có người ngoài quấy rầy, Locke có thể từ từ nói chuyện với Ma Pháp Sư Jefferman.
- Các ngươi ở trong phòng khách một lát trong khi ta nói chuyện với Jefferman đại sư.
Locke nở nụ cười tươi rói với Angelina và Diene.
- Ngươi ra tay nhẹ chút, nơi này dù sao cũng là Tháp Thánh, hắn còn là Ma Pháp Sư cấp một.
Angelina không quên dặn dò Locke.
Đối với Jeffer man này, Angelina thông qua tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi cũng không có chút hảo cảm nào.
Mặc dù việc các Ma Pháp Sư chính thức lợi dụng những Ma Pháp học đồ ở Tháp Thánh là điều rất bình thường, nhưng nhiều Ma Pháp Sư chính thức lại quá đáng.
Học đồ trong quá trình bị bóc lột cũng chính là quá trình trưởng thành của bọn họ, khiến bọn họ nhận thức rõ hơn về khó khăn trong việc tăng sức mạnh, khó khăn trong việc tiếp thu kiến thức.
Nhưng thái độ thô tục của Jefferman đã khiến Angelina luôn được giáo dục kỹ lưỡng, vô cùng nghi ngờ liệu hắn có phải là một Ma Pháp Sư chính thức có tố chất hay không.
Không phải người một nhà thì không vào một cửa, các Ma Pháp Sư thuộc cùng dòng truyền thừa Jos, Keira, Angelina này còn văn minh hơn tên Jefferman này nhiều.
Ít nhất Locke chưa bao giờ thấy Jos và Keira nói những lời không hay trong suốt những năm hắn tiếp xúc với bọn họ.
Ashar có tính tình không tốt, nhưng nếu Locke làm sai, nàng sẽ dạy cho hắn một bài học, nhưng nàng sẽ không bao giờ chửi bới Locke.
Cách bạn nói chuyện với người khác là dấu hiệu cho sự tu dưỡng cơ bản của một người.
Mỉm cười với Angelina, Locke trầm giọng nói.
- Yên tâm.
Nói xong, Locke liếc nhìn phòng của Jefferman, xách hắn lên đi vào phòng thí nghiệm.
Diene vẫn luôn quan sát hành động của Locke, cách Locke kích hoạt huyết mạch biến thân của mình thực sự đã mở rộng tầm mắt của nàng, nếu khí chất và dao động tinh thần của Locke không thay đổi quá nhiều, Diene vẫn không tin được người đó là Locke.
Vừa sợ hãi nhưng cũng vừa biết ơn, Diene nhìn về phía căn phòng nơi Locke biến mất.
Bị điều này làm gián đoạn, tâm trạng khó chịu buồn rầu của Diane cũng bị cắt ngang.
- Ha ha, khuôn mặt của ngươi trông giống như một con mèo nhỏ, nào, đê ta lau mặt cho ngươi.
Angelina từ trong nhẫn không gian lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, muốn lau cho Diene.
- Không, không cần, vẫn nên để ta tự mình làm.
Diene vội vàng nói.
Xét về tuổi tác thì quả thật Angelina hơn Diene vài tháng nhưng xét về ngoại hình thì dung mạo của Angelina lúc này vẫn giữ nguyên ở tuổi hai mươi mốt khi nàng đẹp nhất, còn Diene dù có bảo dưỡng tốt đến đâu thì vẫn giống như một nữ tử trưởng thành hơn ba mươi tuổi.
Những lời nói hóm hỉnh của Angelina khiến Diene vô cùng xấu hổ nhưng lại cũng khiến mối quan hệ tỷ muội của các nàng trở nên thân thiết hơn một chút.
- Đó là huyết mạch biến thân Địa Kỵ Sĩ của Locke sao?
Diene hỏi.
- Đúng vậy, xấu lắm đúng không?
Angelina nói.
- Không.
Diene lắc đầu, lén nhìn vào căn phòng Locke bước vào, thầm nói.
- Ta cảm thấy ngầu lắm…
Angelina trợn mắt, không tiếp lời câu này.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca