- Ngươi nói cái gì? Nói lại đi, Kỵ sĩ!
Nữ nhân ngồi sau cửa sổ kinh ngạc, ngập ngừng hỏi lại.
Locke kỳ quái liếc mắt nhìn nữ nhân đó, chẳng lẽ nàng ta không biết loại thuốc này sao?
Yorkshire đại thúc bên cạnh trông càng bối rối hơn, hắn cũng không nhớ có một loại thuốc như vậy tại tổng bộ binh đoàn.
- Thuốc Johnson, tạ ơn!
Locke nói lại một lần nữa.
Lần này nữ nhân kia đã nghe rõ, nàng hốt hoảng lắc lắc chiếc chuông nhỏ bên tay trái mình, vẫn không quên nói với Locke:
- Xin chờ một chút, Kỵ sĩ.
Locke tò mò nhìn hành động của nữ nhân này, không biết nàng ta muốn làm gì, nhưng chỉ lúc sau hắn đã hiểu ra.
Một nhóm binh lính võ trang đầy đủ bao vây lấy hắn và Yorkshire. Tên cầm đầu mặc áo giáp toàn thân, mang đến áp lực rất lớn cho Locke.
Đây hẳn là một vị kỵ sĩ thực tập trung cấp, trong binh đoàn hai, người này có thể đóng vai trò giống lãnh chúa Kedozi, đảm nhiệm chức đại đội trưởng.
Đối mặt với một cường giả trọn vẹn cao hơn mình hai bậc, Locke và Yorkshire không có lựa chọn khác, chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu chờ lệnh, bởi vì nơi này là bộ hậu cần của binh đoàn hai thuộc quân đoàn Hùng Ưng, có khả năng là đã xảy ra hiểu lầm, Locke suy đoán như thế.
Hoắc hoàn toàn không ngờ tới, chỉ đọc tên của một loại thuốc lại dẫn đến động tĩnh lớn như vậy.
Trong gian phòng nhỏ tối tăm và yên tĩnh, Locke bị còng hai tay, cố định trên một chiếc ghế đá. Trước mặt hắn, ngoại trừ có một vị Kỵ sĩ mặc áo giáp chỉ để lộ đúng phần đầu đủ nhìn thấy mái tóc màu đỏ, thì còn một tên sĩ quan cầm cuốn vở, giống như đang sẵn sàng ghi chép gì đó.
Yorkshire được đưa sang gian phòng khác, không ở cùng Locke.
- Nói mau! Ngươi nghe được cái tên “thuốc Johnson” ở đâu?
Nam nhân tóc đỏ dùng bội kiếm hung hăng đập lên bàn, quát hỏi Locke. Hắn chính là vị kỵ sĩ thực tập trung cấp bắt Locke tới đây.
- Là người khác nói cho ta biết.
Locke trả lời.
- Là ai?
Nam nhân tóc đỏ trợn to hai mắt nhìn Locke, khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng đến một con dã thú đang chuẩn bị vồ lấy xé xác con mồi.
Locke trầm mặc, hắn không biết có nên nói ra tên của Angelina hay không, lãnh chúa và hoàng tử Kensell đều đã hạ lệnh để hắn giữ bí mật, hắn cũng không biết ở trong tình cảnh hiện tại có nên nói hay không, khiến hắn rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
- Tìm thấy rồi!
Vị sĩ quan giống như thư ký bên cạnh đột nhiên nói, hắn vừa lật xem hồ sơ trong tay vừa đọc:
- Locke, xuất thân thường dân, hiện tại đảm nhiệm chức phó đội trưởng của trung đội bốn thuộc đại đội hai, binh đoàn hai quân đoàn Hùng Ưng Faustain.
Nam nhân tóc đỏ liếc Locke một cái, tùy ý nói:
- Không phải trung đội trưởng thì không được tới nơi này trao đổi dược phẩm.
Người thư ký tiếp tục:
- Một tháng trước, hắn mất tích ở Bạch Linh sơn mạch, nơi này có chữ ký xác nhận của đại đội trưởng của hắn, lãnh chúa Kedozi.
- Ồ?
Nam nhân tóc đỏ có chút hứng thú, xem ra lần này hắn đã câu được con cá lớn.
Bọn hắn là binh sĩ phòng vệ đội hậu cần của binh đoàn, đặc biệt được phái tới nơi này để ứng phó với tình huống khẩn cấp, hôm nay Kasa đang làm nhiệm vụ trong quân doanh, đột nhiên có người báo tin có binh sĩ đến đổi lấy “thuốc Johnson”. Việc này rất kỳ lạ, bộ hậu cần của binh đoàn hai chỉ cung cấp hối đoái thuốc kích phát tiềm lực hoặc là tạm thời khôi phục vết thương, sao có loại thuốc trân quý như “thuốc Johnson” dành riêng cho quý tộc.
Kasa là một Kỵ sĩ quý tộc, nhưng hắn chỉ là Kỵ sĩ, rất có khả năng hắn làm việc cả đời, cũng chỉ có thể đổi được một ống thuốc Johnson, đây không phải vấn đề về tiền, mà còn phải xét về công trạng và quân công. Loại linh dược Johnson rất quý giá, có thể giúp Kỵ sĩ đột phá bình cảnh này chỉ nằm trong tay một số quý tộc có thực lực, đừng nói là thuốc, thậm chí công thức của nó cũng không ai biết.
Có lẽ do Locke có xuất thân là dân thường cho nên càng khiến Kasa thêm nghi ngờ hắn là gián điệp. Kasa không tin Locke mới chỉ là kỵ sĩ thực tập nhập môn, lại còn xuất thân nghèo hèn lại có người kể hắn nghe về loại thuốc này.
- Nói đi, ai phái ngươi tới đây? Tên phản đồ nhà ngươi!
Kasa rút kiếm ra khỏi bao, khinh bỉ chỉ mũi kiếm vào cổ Locke, từ phần da bị đâm chảy ra một vết máu nhàn nhạt.
Locke cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn, đừng nói hiện tại hắn bị còng hai tay hai chân trói nguyên tại chỗ, cho dù được thả ra, hắn cũng không địch lại được nam nhân tóc đỏ này. Đôi bàn tay của tên đó chai sạn, đôi mắt đỏ ngầu đã chứng minh hắn từng giết rất nhiều người.
Báo động nguy hiểm trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, ngay lúc Locke chuẩn bị nói thẳng ra thì bỗng có tiếng hô “Dừng lại!”. Một nam nhân có thân hình to lớn như hai con heo mập chập làm một dùng chân đạp tung cánh cửa căn phòng nhỏ. Ngay lập tức, một cỗ đấu khí hình thành gió lốc, vỗ vào người nam nhân tóc đỏ.
Hắn ta đang dồn sự chú ý vào Locke, trong phút mất cảnh giác, hắn bị cỗ đấu khí gió lốc kia đẩy cho liên tiếp lùi về sau, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Vừa nhìn thấy có người tới, Locke liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm an toàn rồi. Sau lưng vị mập mạp kia còn có hai người, một trong số đó chính là lãnh chúa Kedozi.
…
Cuối cùng chỉ là một sự hiểu lầm, việc Locke giải cứu công chúa chỉ được lưu truyền trong giới quan chức cao tầng, không hề được tiết lộ ra trong giới hạ sĩ quan, mà việc Locke trở về cũng là do lãnh chúa Kedozi vừa mới đến binh đoàn chuẩn bị báo cáo.
Trung đội trưởng được trao tặng công pháp đấu khí, có tư cách được ghi chép vào hồ sơ quân đội Faustain.
Johnson là một loại thuốc cực kỳ quý giá trong giới quý tộc, rất có thể một số quý tộc không phải là chiến binh sẽ không biết đến sự tồn tại của một loại thuốc như vậy. Ấy thế Locke xuất thân là một thường dân, há miệng lại muốn đổi lấy loại thuốc này, khó trách sẽ bị bộ hậu cần của binh đoàn hai chú ý rồi để bị bắt giữ. Hơn nữa, tên hắn vẫn còn trong hồ sơ binh sĩ “mất tích”.
Cuối cùng, nam nhân mập mạp kia tự mình đến cởi trói cho Locke, tiễn hắn ra ngoài. Locke đương nhiên nhận ra, cái gã mập mạp nhìn tưởng chừng vô hại này chính là binh đoàn trưởng binh đoàn hai của bọn hắn. Trước kia khi mới chỉ là tên lính quèn, Locke từng xa xa thấy qua nam nhân mập mạp này.
Nhưng nam nhân đó không có tư thái kiêu ngạo hay bá khí của một binh đoàn trưởng, từ đầu đến cuối đều híp hai mắt cười nói với Locke, quả thực khiến hắn bị chiều quá hóa sợ. Chẳng ai dám nghĩ một vị binh đoàn trưởng, một vị quý tộc có tước vị Bá tước, lại có thể khách khí với một thường dân như Locke đến vậy.
Lãnh chúa Kedozi ở bên thỉnh thoảng lại chen thêm mấy câu. Hôm nay, may nhờ có lãnh chúa Kedozi phát hiện kịp thời cho nên binh đoàn trưởng mới có thể kịp thời đuổi tới. Locke và Yorkshire đều đi ra ngoài lâu như vậy, đã qua giờ ăn tối mà vẫn chưa về, chắc hẳn phải xảy ra chuyện gì.
Từ trước đến nay lãnh chúa Kedozi ăn cơm chung với nhóm trung đội trưởng, cũng là để kịp quan sát và phát hiện nhất cử nhất động của từng vị trung đội trưởng là thế.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng tối, đồng thời thả Yorkshire đang bị nhốt ở một phòng tối khác ra, binh đoàn trưởng mới hỏi ý đồ tới đây của Locke.
Kỳ thực hắn đã sớm biết Locke tới đây làm gì, thậm chí còn tra được Locke tại sao bị nhốt trong thời gian lâu như vậy, về phần tại sao giờ còn hỏi, đương nhiên là để bồi thường. Nhân vật ngồi lên vị trí cao như hắn, làm việc gì cũng đều phải trải qua cân nhắc cẩn thận.
Locke nghĩ ngợi, nếu trả hắn một vài lọ thuốc không đáng kể cho binh sĩ đã cứu công chúa, đổi lại là nhận được sự ưu ái của hoàng tử và Hầu tước Mammon, chiêu này cả hai bên cùng có lợi.
- Ừm... Ta muốn thuốc Johnson.
Locke nói.
Binh đoàn trưởng mập mạp nhíu lông mày, hóa ra là loại thuốc này. Chẳng trách Locke bị bắt lại, nếu hắn là người của bộ phận hậu cần, hắn cũng bắt ngay Locke lại chứ chẳng chơi. Bởi loại thuốc này chỉ được truyền bá trong giới quý tộc thượng lưu của Faustain, hơn nữa bởi vì tác dụng phụ và di chứng của nó cực kỳ nhỏ, cho nên được lòng rất nhiều Kỵ sĩ quý tộc.
- Ngươi muốn mấy ống?
Binh đoàn trưởng mập mạp ân cần hỏi Locke.
- Ừm…
Trước đây Angelina chưa nói cho Locke, nên dùng bao nhiêu ống, chỉ nói loại thuốc này thích hợp với hắn mà thôi.
- Càng nhiều càng tốt.
Locke đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi, hắn trao quyền quyết định cho binh đoàn trưởng.
Nếu đã quyết định giao hảo với Locke, thì vị binh đoàn trưởng mập mạp sẽ không để ý đến giá cả, hắn quay đầu hỏi một vị tùy tùng sau lưng:
- Hiện tại bộ hậu cần còn bao nhiêu ống thuốc Johnson?
Vị tùy tùng này chắc là thư ký của binh đoàn trưởng mập, bởi vửa rồi hắn cùng lãnh chúa Kedozi và binh đoàn trưởng mập đến giải cứu Locke.
Vị thư ký này rất chuyên nghiệp, rút ra một quyển sổ nhỏ mang theo trên người, lật giở ra tìm. Số lượng tồn kho của loại thuốc trân quý này sẽ được đăng ký với hắn, cho nên quyển sổ hắn mang theo bên người luôn ghi chép lại rất chuẩn xác.
- Còn năm ống!
Vị thư ký trả lời chắc nịch.
- Cho vị Kỵ sĩ này ba ống!
Binh đoàn trưởng mập mạp dứt khoát nói, mặt hắn không biểu lộ gì chứ tim đang chảy máu.
Locke cảm thấy mình như nhặt được một món hời lớn, cả binh đoàn hai vậy mà chỉ có năm ống thuốc Johnson, có thể thấy nó trân quý đến mức nào, thế mà nháy mắt đã cho hắn hẳn ba ống!
- Tạ ơn binh đoàn trưởng đại nhân!
Locke không biết rõ vị binh đoàn trưởng mập mạp này tên là gì, chỉ có thể dùng chức vị thay cho tên, biểu đạt lòng biết ơn.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca