- Ta tên là George, ngươi cứ gọi ta là George đại nhân là được.
Vị binh đoàn trưởng mập mạp phất tay, nói một câu hai nghĩa: “Không cần cảm tạ ta, ngươi đáng được nhận những thứ đó.”
Không biết là do Locke có công cứu công chúa về, hay là sau khi hiểu lầm, binh đoàn trưởng mập đền bù cho hắn nữa.
- Vậy cảm tạ George đại nhân!
Locke cảm tạ nói.
Sắc mặt lãnh chúa Kedozi ở bên không khỏi lộ vẻ kỳ quái, nhìn Locke với ánh mắt hâm mộ, giống như hắn nhặt được món hời lớn.
Trong lúc chờ binh sĩ lấy thuốc cho Locke, vị binh đoàn trưởng tên George kia bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Locke và lãnh chúa Kedozi, trong lúc trò chuyện, binh đoàn trưởng nửa đùa nửa thật hỏi Locke còn cần loại thuốc nào nữa không. Locke lục trong trí nhớ những cái tên mà Angelina từng giới thiệu cho hắn.
- Thuốc Ngưng Tụ Ý Chí thì như thế nào?
Locke nói.
Lần này hắn không há miệng yêu cầu, chỉ là nhìn sắc mặt của lãnh chúa Kedozi và binh đoàn trưởng mập là biết rõ, ba ống thuốc Johnson mà hắn sắp lấy được trân quý cỡ nào, hắn mà còn đòi hỏi thêm nữa, chính là không biết điều, Locke vẫn biết điểm dừng ở đâu.
- Hửm…
Vị binh đoàn trưởng mập mạp vừa nghe xong thì hai chân liền nhũn ra.
Cũng may mà Locke không nói tên loại thuốc này trước, nếu không thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện về sau như vậy, hắn cũng sẽ không được cho ba ống thuốc Johnson, đám người của bộ phận hậu cần binh đoàn chắc hẳn chưa từng nghe qua tên loại thuốc này.
Binh đoàn trưởng mập lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán, mồ hôi nhễ nhại trên trán cùng với lớp mỡ run rẩy trên mặt khiến hắn trông rất tức cười.
- Loại thuốc này thích hợp với ma pháp sư để cô đọng tinh thần lực, tổng bộ binh đoàn của chúng ta không có.
Vị binh đoàn trưởng mập mạp lúng túng nói.
- Ma pháp sư? Cô đọng tinh thần lực? Ta là Kỵ sĩ, thứ này có liên quan gì đến ta nhỉ, sao Angelina lại giới thiệu thứ này!
Locke không hiểu nổi.
Có lẽ hắn nghĩ tới Locke vốn chỉ là sĩ quan cấp thấp, nhưng khi nghe được hai loại thuốc kia từ miệng hắn, binh đoàn trưởng cũng hạ quyết tâm, kiên nhẫn giảng giải:
- Thực ra loại thuốc này cũng có tác dụng rất lớn đối với Kỵ sĩ, nhưng chỉ có bộ phận hậu cần của tổng bộ binh đoàn quân đoàn Hùng Ưng mới có. Nếu ngươi cần, ta có cách để lấy cho ngươi.
Binh đoàn trưởng lộ vẻ tổn thất nặng nề, xem chừng mỗi trôi qua vài phút đều khiến hắn thâm hụt không ít của cải.
Nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của binh đoàn trưởng, Locke lập tức đoán được loại thuốc “Ngưng Tụ Ý Chí” còn trân quý hơn thuốc Johnson gấp nhiều lần, nhìn thấy vàng trước mặt không nhặt là kẻ ngốc, bỏ lỡ cơ hội tốt này về sau không biết khi nào mới có khả năng kiếm được loại thuốc ấy. Locke cắn răng một cái, cho dù có thể khiến vị binh đoàn trưởng này ghi hận, cũng quả quyết giả ngây ngô, nói:
- Vậy thì cảm tạ George đại nhân!
Locke vui vẻ bằng lòng, còn vị binh đoàn trưởng kia lại cảm thấy đau khổ vô cùng, lần này hắn không chỉ đơn giản là chảy máu, mà là bị cắt đi một miếng thịt. Nhưng thiết nghĩ hắn mập như vật, ít đi một hai miếng thịt cũng không có vấn đề gì.
Vào ban đêm, quân doanh chung của quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư có đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều ẩn hiện bó đuốc và binh sĩ tuần tra.
Có một vị binh đoàn trưởng như George dẫn đầu, bọn người Locke đương nhiên là được bật đèn xanh, cũng không có bất kỳ vị binh sĩ nào tò mò hỏi thăm mấy người bọn hắn vì sao quanh quẩn trong quân doanh. Thể trạng mập mạp của binh đoàn trưởng chính là giấy thông hành của hắn, trong hai quân đoàn lớn có lẽ chỉ có một mình hắn vừa là binh đoàn trưởng vừa có thể trọng kinh người như vậy.
Cứ điểm do 70 nghìn người hợp thành vô cùng hoành tráng, mấy người cùng nhau bước tới, dọc theo đường đi là những tòa lều vải cao mười mét nối nhau liên miên, bên trong có ít nhất một tiểu đội mười người. Nếu dựa theo đó mà tính thì nơi này ít cũng phải có 7 nghìn tòa lều vải.
Tất nhiên, đó không phải là tất cả. Những trung đội trưởng như Locke đều có một tòa lều vải nhỏ riêng.
Ngoài những tòa lều vải rộng lớn, thứ khiến Locke ấn tượng hơn chính là còn có nhiều vũ khí công thành và phòng ngự bên ngoài quân doanh. Vài chiếc máy ném đá khổng lồ và một chiếc xe công thành an tĩnh lặng lẽ đậu ở một góc hẻo lánh trong tòa quân doanh khổng lồ này.
Nơi Locke đi ngang qua vẫn chỉ là một khu vực nhỏ, hắn không thể tưởng tượng được toàn bộ quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư lại có nhiều vũ khí công thành như vậy.
Từng hàng cự mã (1) sắc nhọn tráng kiện đứng sừng sững ở bên ngoài doanh trại, đây là đề phòng người Charlie đang bị vây trong vương đô muốn cá chết lưới rách.
Để có thể vây quanh một tòa thành thị khổng lồ có gần 10 vạn dân thì cần bao nhiêu ngựa cự, nhưng Locke đoán chắc chắn phải hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực để chế tạo.
Locke trước đây chỉ là một người lính bình thường, hắn cũng đã từng nhìn thấy những thứ này, nhưng không nghĩ sâu xa, hắn đã từng chỉ cố gắng phấn đấu để bản thân có thể sống đến ngày mai là được, hắn cũng đã từng chỉ cần có bánh mì đen làm cơm tối là có thể thỏa mãn.
Hiện tại đứng từ góc độ của trung đội trưởng, thậm chí bên cạnh còn có lãnh chúa Kedozi và một vị binh đoàn trưởng tán gẫu cùng, Locke không thể không nhìn xa hơn và suy nghĩ cho tương lai kỹ hơn.
Có lẽ thấy Locke đang nhìn chăm chú hàng cự mã đặt bên ngoài quân doanh, binh đoàn trưởng George giới thiệu, nói:
- Dãy cự mã này thế mà hao tốn không ít nhân lực đấy, dùng đến 80 nghìn nô lệ người Charlie và hao tốn cả một binh đoàn lính hậu cần của quân đoàn Hùng Ưng mới làm xong trong vòng một tháng.
Binh đoàn trưởng nói đầy tự hào, một tòa thành thị khổng lồ có hơn 100 nghìn dân thế là bị bọn hắn dùng quân sự phòng ngự và quân đội vây quanh.
Locke nghĩ tới 80 nghìn nô lệ người Charlie, đám người này vậy mà còn đông hơn tổng số binh lính của quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư, cứ thế mà bị quân đội Faustain mặc áo giáp cầm kiếm sắc bén trong tay bắt giữ, là quân đội Faustain có thực lực cường đại, hay do người Charlie có tính cách nhu nhược.
Locke từ nhỏ đã rất có ý thức trách nhiệm, khi trong nhà không còn lương thực, hắn đã quả quyết tòng quân, tìm đường sống cho phụ mẫu và tỷ tỷ. Hắn có tính cách thẳng thắn, nghĩ gì làm đó, binh đoàn trưởng George vẫn còn đang nói chuyện phiếm với lãnh chúa Kedozi, mà Locke lúc này lại chỉ đang nghĩ đến việc làm sao để tăng thực lực lên.
Hắn không muốn tương lai mình gặp phải cảnh ngộ giống như đám nô lệ Charlie kia, bị người ta xua đuổi như là dê bò.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Locke quyết định làm thêm mẻ nữa, lột thêm vài món béo bở của vị binh đoàn trưởng này thêm chút. Binh đoàn trưởng mập George còn đang khoác lác chưa ý thức được hắn tiếp theo không chỉ đơn giản là phải lấy máu cắt thịt.
Bỗng một cơn rùng mình chợt ập đến, vị binh đoàn trưởng mập mạp giật mình nhìn chung quanh một chút, khi phát hiện không có gì dị thường, lại tiếp tục quay sang khoác lác chiến tích lẫy lừng của mình với lãnh chúa Kedozi.
George phát hiện ra Locke là một người có tính cách khá buồn tẻ và ít nói, trong khi trưởng quan của hắn - lãnh chúa Kedozi - thì lại rất dễ nói chuyện. George bắt đầu trở nên nhiệt tình hơn với lãnh chúa Kedozi, hắn thấy giao hảo với lãnh chúa Kedozi có khi còn lời hơn Locke nhiều, bởi dù sao Locke cũng vẫn là binh sĩ dưới trướng lãnh chúa.
Lãnh chúa Kedozi bị sự nhiệt tình thái quá của binh đoàn trưởng George làm cho sợ hãi một phen, mối quan hệ với cấp trên của hắn cũng chỉ có mình Hầu tước Sandrew, còn những đại quý tộc khác, hắn chỉ quen biết sơ qua trong tiệc tối của hoàng tử, và tất cả đều chỉ là xã giao, đủ để cho người ta biết có một người như hắn tồn tại.
Binh đoàn trưởng mập mạp chủ động bắt chuyện, khiến lãnh chúa Kedozi cũng cảm thấy mình dần tiến đến ngưỡng cửa quý tộc cao tầng Faustain hơn một chút. Thật ra lãnh chúa Kedozi không phải là người nhiều chuyện, những người hiểu rõ hắn đều cho rằng hắn là một vị quý tộc lãnh đạm, lý trí.
Nhưng sau khi có mục đích, lãnh chúa Kedozi đã từ cao lãnh biến thành lắm lời, khi hắn trò chuyện phiếm với George, cả hai thỉnh thoảng bật cười xem chừng rất sảng khoái.
Không lâu sau bọn hắn đã tới nơi. Bộ hậu cần của quân đoàn Hùng Ưng rất hoành tráng, nhìn rất nên chuyện, khí phái hơn bộ hậu cần của binh đoàn hai rất nhiều. Riêng tòa cửa lớn trước mặt đã cao bốn mét, rộng sáu mét.
Hiện tại đã là khoảng tám chín giờ tối, nhưng nơi này vẫn là tương đối náo nhiệt, ngoại trừ có không ít người lui tới, thỉnh thoảng còn có hai ba chiếc xe ngựa ra vào cửa lớn.
Lúc này binh đoàn trưởng George mới ngừng đùa giỡn với lãnh chúa Kedozi, dẫn đám người Locke nhanh chân đi về phía cửa lớn của bộ phận hậu cần quân đoàn Hùng Ưng.
Mặc dù là ban đêm, nhưng trong đây ánh sáng tốt đến kinh ngạc, không chỉ có bó đuốc vờn quanh, trung tâm còn có mấy lò than cực lớn để chiếu sáng.
Binh đoàn trưởng George chỉ bước chân đi bộ thôi nhưng vẫn tạo ra động tĩnh rất lớn, bây giờ hắn dường như muốn thể hiện bản thân đang hiện diện ở đây, cho nên như vô tình lại như cố ý tỏa ra ánh hào quang của mình.
Đương nhiên, hiệu quả cũng đã đạt được. Rất nhiều binh lính và sĩ quan nhìn thấy binh đoàn trưởng George đến, đều tiến lên chào hỏi. Dù sao binh đoàn trưởng George cũng là giai tầng cao thứ hai trong quân đoàn Hùng Ưng, xếp sau quân đoàn trưởng và phó quân đoàn trưởng.
(1)Là những thanh gỗ vót nhọn chồng xiên vào nhau đặt ở quân doanh để ngăn kỵ binh.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca