Bị bỏ sang một bên khi mới vào quán rượu, sau đó lại chứng kiến cảnh nữ nhi phụng dưỡng người cha say rượu và tiết mục hắc bang đòi nợ, Locke cảm thấy có phần mới lạ và đồng cảm với cuộc sống thường dân diễn ra tầng chót ở thành Evra.
Đương nhiên là hắn đồng cảm với Memila, mặc dù âm thanh Memila nói chuyện với Croun thúc thúc và tráng hán hắc bang Wally ngoài cửa rất nhỏ nhưng âm thanh này vẫn không thoát khỏi tai Locke.
Xét về địa vị, thực lực hiện tại của Locke đủ để xếp ngang hàng với người cao quý nhất Vương quốc Fussen, tuy nhiên cách làm lý trí nhất của hắn chính là thờ ơ lạnh nhạt trước sự bất hạnh của những thường dân cấp thấp này.
Không biết trên thế giới này có bao nhiêu người bình thường đáng thương như Memila, chỉ riêng Vương quốc Fussen đã có mấy trăm vạn thường dân dưới tầng chót, làm sao Locke có thể chiếu cố hết bọn họ?
Hơn nữa, Locke cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ họ.
Máu dính trên tay hắn có thể lấp đầy thành Evra. Locke không phải người tốt một cách mù quáng, hắn là một đao phủ.
Quý khách, ngài muốn uống loại rượu gì?
Giọng nói trong trẻo như sáp của Memila vang lên, đây là giọng nói độc nhất của một thiếu nữ mười ba tuổi.
Chủ quán rượu Tường Vi Chi Hoa này rất giỏi kinh doanh, nhân viên được hắn chọn đều là những thiếu nữ vị thành niên dưới mười lăm tuổi, hương thơm và sức sống của thiếu nữ không chỉ nâng cao đẳng cấp của quán rượu mà chi phí cũng không nhiều, hơn nữa nó cũng có thể thu hút nhiều khách hàng cũ quay lại hơn.
Nhưng nếu những khách hàng này muốn làm trò cưỡng ép mua bán nơi công cộng và bắt nạt các thiếu nữ này thì bọn côn đồ mà ông chủ bỏ nhiều tiền ra nuôi cũng không phải là vô ích.
Tất nhiên, có hai hoặc ba loại người là ngoại lệ.
Một là bọn quý tộc, đôi khi việc bọn hắn cưỡng nạp dân nữ là một điều may mắn cho các thiếu nữ bình dân vì từ nay họ không còn phải làm việc vất vả để kiếm sống nữa.
Một loại là thương gia giàu có, ở Vương quốc Fussen, luật pháp cho phép một chồng có ba thê thiếp, nếu có đủ tiền thì cưới thêm thê thiếp cũng không phải là chuyện lạ.
Loại cuối cùng là mạo hiểm giả, đặc biệt ám chỉ loại mạo hiểm giả có sức mạnh phi thường, dù là đấu khí cường đại hay Triệu Hoán Thuật thần kỳ thì chúng đều là chủ đề bàn tán của mọi người sau bữa tối trong giới bình dân của thành Evra. Những tên côn đồ được ông chủ nuôi dưỡng không thể đánh bại những mạo hiểm giả có sức mạnh phi thường này.
Giọng nói của Memila rất hay, vừa là vì bản sắc của nàng vừa vì nàng tận tâm với công việc, sau khi làm việc trong quán rượu nhiều năm thì Memila đã trở thành một người phục vụ có trình độ.
Đôi khi âm thanh dễ nghe cũng là một loại hưởng thụ, tuy Locke nói hắn không quá lý giải việc Ashar trải nghiệm cuộc sống của người thường là lịch luyện như thế nào nhưng thực sự cảm nhận được lại là một vấn đề khác.
Không đề cập tới cái khác, ít nhất là ngoài giọng nói ra thì ngoại hình của Memila khá phù hợp với gu thẩm mỹ của Locke.
Locke ngạc nhiên nhìn thực đơn.
Người dân các nước ở bờ biển Đông đều thích uống Lãng Mỗ Tửu, tuy nồng độ cồn trong loại rượu này cao hơn rượu thông thường nhưng Locke vẫn thích loại mạch tửu đậm đà và lưu hương lâu.
Nói cách khác, Locke quen với việc uống mạch tửu hơn, đây là sở thích không thay đổi qua nhiều năm kể từ khi hắn còn là một người lính bình thường ở Vương quốc Faustain.
Memila trả lời.
Trang phục của Locke nhìn không giống quý tộc hay phú thương giàu có nhưng trên người hắn tản ra một loại khí tức, loại khí tức này khiến Memila vừa sợ hãi vừa không tự chủ được mà tôn sùng, nàng chưa từng có cảm giác này trên người những mạo hiểm giả khác trước kia.
Chẳng lẽ... trong lòng Memila có chút hưng phấn.
Loại rượu Locke gọi là loại mạch tửu phổ biến nhất trong quán rượu nhưng trong men rượu cũng phân chia mấy cái cấp bậc, ví dụ như trước đây loại rượu mà lão cha Memila đã uống là loại rẻ nhất, giá bảy đồng một cốc.
Theo nhận thức đương nhiên trong tiềm thức của Memila thì Locke đã chọn hai loại mạch tửu đắt nhất trong cửa hàng.
Locke nói.
Khách hàng uống rượu trong quán rượu thường tính theo cốc, Locke yêu cầu bốn chai không chỉ khiến Memila chết lặng mà những khách hàng xung quanh nghe thấy giọng nói của Locke cũng đều tò mò quay lại nhìn hắn.
Một số người say không khống chế được tay và miệng, tình huống hiện tại là đã có mấy tên say rượu chuẩn bị cười nhạo Locke.
Ngay cả những mạo hiểm giả nổi tiếng là vũ dũng cũng có rất ít người uống bốn chai mạch tửu cùng một lúc chứ đừng nói đến hai loại mạch tửu cao cấp nhất trong cửa hàng.
Nhưng lời nói của những gia hỏa sắp nói năng lỗ mãng này còn chưa kịp phát ra thì bọn chúng đã giống như một đám vịt đực bị bóp cổ, há miệng hồi lâu nhưng không nói được một lời, ngược lại khuôn mặt không kiềm chế được mà đỏ bừng, đây là bị dọa sợ.
Locke không cần dùng bất kỳ thủ đoạn nào khác, chỉ cần phóng ra một chút uy áp cũng đủ để khiến những kẻ say rượu này không dám hành động liều lĩnh.
Locke ngày càng thành thạo trong việc kiểm soát sức mạnh, đặc biệt là khả năng cân bằng các nguyên tố Băng và Hỏa mà hắn đã nắm giữ khi còn ở cùng gia tộc Roland ở thành Crimea, điều này khiến cảm giác của hắn càng trở nên nhạy bén hơn.
Uy áp khí thế chỉ nhằm vào những gã say rượu xung quanh muốn chế nhạo Locke, những khách hàng khác ngồi xa hơn cũng không bị ảnh hưởng nên lúc này quán rượu Tường Vi Chi Hoa xem ra vẫn rất bình thường.
Một lớp mồ hôi dày đặc mang theo nồng nặc mùi rượu thấm đẫm quần áo của mấy tên say rượu xung quanh, bọn chúng đột nhiên tỉnh lại sau cơn say sau khi bị Locke làm cho kinh sợ, bọn hắn không để ý đến rượu chưa uống hết trên bàn mà từng người một hoảng sợ trả tiền rồi rời khỏi quán rượu.
Uy áp của một Địa Kỵ Sĩ dù chỉ dưới 1% thì cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, trong mắt họ, Locke hiện tại có vẻ ngoài không có gì đặc biệt lại chính là sự tồn tại của một con mãnh thú Hồng Hoang.
Memila rất kinh ngạc khi thấy mấy tên khách hàng trả tiền rồi rời đi, nàng cũng không nghĩ vấn đề là ở Locke, thậm chí nàng còn không biết rằng Locke vừa trừng phạt một vài người muốn nói năng thô lỗ với hắn.
Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Memila luôn rất quan tâm đến những 'khách hàng lớn' như vậy, những người có đủ tiền mua loại rượu đắt tiền nhất đương nhiên sẽ không quan tâm đến khoản tiền boa nhỏ.
Memila nhẹ nhàng nói.
Ngoài mặt nàng nói vậy nhưng thực ra nàng không quan tâm Locke có thể uống bao nhiêu chai. Hoa hồng cho bốn chai rượu mạch thượng hạng này của nàng tương đương với hai mươi đồng, lần này nàng và phụ thân sẽ có đồ ăn cho ba ngày tiếp theo mà không cần phải đi cầu xin tên mập mạp trong bếp.
Locke nói.
Rõ ràng rượu rất cao cấp nhưng đồ ăn đi kèm lại rất tầm thường, điều này khiến Memila cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng cũng sẽ không hỏi những gì không nên hỏi, sau khi cất thực đơn đi, nàng cung kính đi bưng đồ ăn cho Locke.
Tỷ muội tốt Ruby của Memila ở quầy hàng nói.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca