Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 888 - Chương 888: Thời Khắc Nguy Cấp

Chương 888: Thời Khắc Nguy Cấp Chương 888: Thời Khắc Nguy Cấp

Ngay thời khắc nguy cấp, chính khả năng dự đoán trước được nguy hiểm bẩm sinh của Memila đã cứu nàng một mạng.

Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, đại hán đứng đầu đưa tay phải ra tóm lấy Memila trong tích tắc, dưới sự cảnh báo nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ trong đầu, Memila lấy lại tinh thần trong trạng thái mơ hồ.

Vai trái đẫm máu của phụ thân trông chói mắt dưới ánh trăng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, vẻ mặt của Memila cũng tái nhợt dưới ánh trăng.

- Tới đây cho ta!

Đại hán đi đầu tự tin tóm lấy Memila, với hắn mà nói thì việc bắt lấy một nha đầu tóc vàng ở tuổi vị thành niên là chuyện hết sức dễ dàng.

Có lẽ là do bị vết thương nặng của phụ thân kích thích, cũng có lẽ là do cảnh báo vang lên trong lòng, ngay khi bàn tay của đại hán sắp đụng đến Memila, sự gan dạ chẳng hiểu từ đâu xuất hiện trên người Memila, nàng rút thanh dao găm vẫn đang tỏa ra hơi ấm từ trong lòng ra, đâm thẳng về phía trước mà chẳng hề có chút kỹ năng nào.

Dao găm của Locke chỉ là vũ khí ma pháp cấp thấp, không có chuyện dùng tinh thần lực để nhận chủ, cho nên ai cũng đều có thể dùng được.

Không phải tốc độ đâm của Memila quá nhanh mà là do dao găm được gia cố hai ma pháp trung cấp quá sắc bén, trước khi đại hán kịp phản ứng lại, ánh sáng từ dao găm hiện lên, ngón tay cái của hắn bị cắt rời ngay tắp lự.

Memila hẳn là rất vui khi nàng chẳng cần thử qua xem con dao này mà sắc bén đến cỡ nào. Đây là một vũ khí sắc bén đến mức có thể cắt rời lớp da cứng rắn của Ma thú trung cấp.

- Đáng chết! Ngón tay của ta!

Đại hán đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu.

Đây chính là kết quả của việc hắn đã chủ quan, Kỵ Sĩ thực tập đê giai đã có thể đưa đấu khí lên bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, dù là gia tăng sức mạnh hay tăng cường lực phòng ngự đều là cách sử dụng rất tốt.

Nhưng vừa rồi đại hán chỉ dùng đấu khí gia trì lên hai chân của mình để tăng nhanh tốc độ, còn tay phải lại chẳng có bất kỳ sự bảo vệ nào.

Thế nên dẫn tới việc ngón tay cái chỉ vừa chạm nhẹ vào lưỡi dao đã bị cắt đứt đi.

Chuyện xảy ra nhanh chóng kia không chỉ khiến hai tiểu đệ của đại hán ngây ngẩn cả người, mà cũng khiến cho Memila sững người sau khi đã làm xong hết thảy.

- Chạy mau.

Phụ thân gào lên với Memila lần nữa, chỉ là lần này giọng của hắn đã nhỏ đi rất nhiều, là do cơ thể đang mất đi quá nhiều máu.

Dòng máu đỏ sẫm nhuộm đỏ mặt đất, kẻ đột nhập rút thanh dao găm ra, nhìn lão gia hỏa này vẫn còn đang ôm chặt lấy mình, vẻ mặt quyết tâm, đâm một dao nữa về phía phụ thân, vị trí lần này là nằm ở cổ.

Memila nhìn thấy con ác mộng mà bản thân mãi mãi không cách nào quên được, một thanh dao găm đâm xuyên qua cổ họng phụ thân nàng, máu bắn ra tận hơn một mét, miệng phụ thân vẫn còn đang nhúc nhích, nàng nhìn thấy rõ ràng khẩu hình miệng kia là một chữ “chạy”.

Không biết sức mạnh từ đâu kéo đến, Memila nắm chặt thanh dao găm, xoay người chạy về phía phòng bếp.

Dấu hiệu cảnh báo trong lòng nàng vẫn còn quanh quẩn nơi đó, báo động này báo cho Memila biết rằng mặc dù nàng đã cắt đứt một đầu ngón tay của đại hán nhưng nàng vẫn không phải là đối thủ của ba kẻ đột nhập.

Lúc này nàng phải chạy ra ngoài cầu cứu vệ đội tuần thành của thành Evra thì mới có cơ may được chút hi vọng sống sót, mới có thể trả thù những kẻ đột nhập này, mới có thể không khiến máu chảy của phụ thân nàng uổng công vô ích được.

Càng là lúc nguy cấp càng có thể kiểm tra năng lực thích ứng của một người. Memila dưới tình huống mất đi thân nhân vẫn có thể suy nghĩ thấu triệt như vậy, chứng minh nha đầu này rất lý trí, cũng rất thông minh.

- Ngươi đuổi theo cho ta!

Đại hán bị đau xoay người nói với hai thủ hạ của mình.

Tay đứt ruột đau, huống chi hắn chỉ mới là Kỵ Sĩ thực tập đê giai, cho dù là cấp một đi chẳng nữa cũng không thể tránh được loại cơn đau này.

Chạy đến phòng bếp, Memila đập tan cánh cửa gỗ mục rách nát.

Khi hai tiểu đệ của đại hắn đuổi đến, một lỗ lớn trên cửa sổ đã bị phá vỡ, mà bóng dáng của Memila cũng dần dần đi xa.

- Muốn chạy? Ngươi có chạy được không.

Tiểu đệ mắng một tiếng.

- Đừng tra tấn thi thể này nữa, chúng ta đuổi theo đi! Mẹ nó, lúc này vậy mà lại lật thuyền trong mương.

Đại hán phun ra cục đờm lên đất, nhìn về phía thi thể phụ thân của Memila mà quát lên với tiểu đệ.

- Vậy mà có thể cắt đứt ngón tay của ta, đó tuyệt đối không phải vũ khí bình thường, nhất định là vũ khí ma pháp, chúng ta đuổi theo! Kêu Denis ở bên ngoài, lão tử không tin tiểu nha đầu này có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta.

Nói với tiểu đệ một câu, đại hán đi đầu phóng thẳng ra ngoài.

Hiện tại đang là đêm khuya, vệ đội thành chủ vẫn đang tuần tra trong nội thành hoặc ở phía Đông - nơi có nhiều người giàu có sinh sống, trong chốc lát sẽ chẳng thể tới được đây kịp, bọn họ nhất định phải nhanh chóng ra tay.

Memila trong lúc đang bỏ chạy thậm chí vẫn có thể cảm nhận được khí tức của kẻ đột nhập mặc áo giáp vàng kia cách mình không quá hai mét.

Thứ khiến nàng cảm thấy nguy hiểm nhất chính là thanh dao găm trong tay kẻ đột nhập này.

Tận mắt chứng kiến Memila dùng vũ khí ma pháp cắt đứt một ngón tay của đại lão, tiều đệ như mình sao có thể khinh thường Memila được nữa, hắn quả thật muốn chơi đùa nữ nhân này nhưng với điều kiện phải còn mạng thì mới được, nếu thật sự không được nữa thì chỉ có thể cưỡng ép.

So với Memila là hoa chẳng đủ độ đẹp kia thì bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn với dao găm ma pháp trong tay Memila hơn.

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Tiếng hét của Memila lan khắp các con hẻm gần đó, khiến bốn tên đột nhập đang đuổi theo phía sau phải thầm chửi rủa.

Lạ là khi các căn nhà chung quanh đều có bóng dáng người qua kẻ lại, còn có tiếng bàn luận xôn xao nhưng lại chẳng ai chịu ra cứu giúp thiếu nữ đáng thương này.

Bản chất con người là ích kỷ, mọi người sống gần Memilla đều biết nàng, thậm chí một số người trong số kẻ lưu manh trêu chọc nàng lúc tối kia.

Mấy kẻ này chọc ghẹo nàng thì bạo dạn lắm, nhưng lúc này đây can đảm của bọn họ đều bị chó tha đi mất rồi.

Nếu là bắt nạt hay tống tiền thông thường thì có lẽ sẽ có người ra xem náo nhiệt, nhưng tất cả mọi người đều không mù, các tráng hán đuổi theo Memelila đều cầm dao găm và mặc áo giáp da.

Trang phục của bốn người và khí tức hung ác của bọn họ đều như đang nói cho những người xung quanh biết rằng bọn họ có thân phận là mạo hiểm giả.

Trong trường hợp này, mọi người đều chọn cách tự bảo vệ mình.

Ánh mắt của Memila tỏ ra tuyệt vọng, kẻ sắp đuổi kịp nàng không phải là tiểu đệ mà là đại hán đi đầu nàng chặt đứt ngón tay.

Đó rốt cuộc là tốc độ gì vậy chứ? Trong chớp mắt, dao găm của tráng hán đã áp sát vào đuôi tóc của nàng.

Như biết đã gây ra chuyện lớn, tráng hán đâu còn suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc gì nữa, xử lý nha đầu tóc vàng này càng sớm càng tốt, rồi rời cầm vũ khí ma pháp thành Evra để tránh đầu sóng ngọn gió mới là điều đúng đắn.

Vệ đội thành chủ sẽ không tha cho những kẻ dám công khai giết người cướp bóc trong thành như hắn.

Thanh đoản đao được gia trì một phần đấu khí đã cắt đứt một nhúm tóc của Memila, tốc độ như vậy thậm chí còn không đủ để Memila quay người dùng dao găm để đỡ đòn.

- Sắp chết…

Trong lòng Memila trống rỗng.

"Ting!" Một viên đá xám trắng bắn đến từ xa, đánh chính xác vào thanh dao găm của tráng hán, phát ra âm thanh giòn giã.

- Ngươi tên Watt đúng không? Đây là cách ngươi quản lý thành của sao?

Giọng nói thản nhiên của Locke vang lên từ trên trời.

"Lộc cộc." Tiếng vó ngựa vang lên, những người quen thuộc với âm thanh này tự nhiên sẽ biết đây là đội tuần tra bảo vệ thành chủ đại nhân đến, mà đây là vệ đội kỵ binh tinh nhuệ nhất trong số đó.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment