Hành Trình Trở Thành Kế Mẫu Của Ôn Linh

Chương 1

Việc đầu tiên ta làm sau khi gả vào phủ Lương Quốc công — chính là lập quy củ.

Đối tượng, chính là hai đứa đích t.ử đích nữ hỗn hào khét tiếng ở kinh thành.

Tại chính đường.

Đích nữ tám tuổi – Lương Nguyệt Nghi, hung hăng đập chén trà nhận mẫu thân xuống đất.

“Con gái quan lục phẩm hèn mọn như ngươi, cũng xứng uống trà ta kính sao?”

Nàng ta ngẩng cao đầu, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Đích t.ử mười tuổi – Lương Tịnh Du, đứng chắn trước muội muội, trừng mắt nhìn ta:

“Ngươi cũng dám bày ra dáng vẻ chủ mẫu trong phủ Quốc công ư?”

“Đợi phụ thân về, ta nhất định bắt ông ấy hưu ngươi, đuổi tới am ni cô cho khuất mắt!”

Đám hạ nhân trong sảnh nín thở, song ánh mắt đều mang theo vẻ chờ xem trò vui.

Ta chậm rãi đứng dậy, nhấc bình trà mới đặt trên án.

“Cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết trân trọng.”

“Vậy thì chén thứ hai này — xem như bài học dành cho ngươi.”

Lời vừa dứt, cả bình trà liền hất thẳng xuống đầu.

Lương Nguyệt Nghi thét lên, giật b.ắ.n người, y phục ướt sũng, tóc tai rối tung.

“Tiện phụ! Ngươi dám ra tay! Ta phải đi mách phụ thân!”

Giọng ta vẫn điềm đạm:

“Kim Hạ, châm thêm một bình nữa.”

“Chén trà nhận mẫu hôm nay — dù các ngươi có muốn hay không, ta đều phải uống.”

Lương Tịnh Du giận dữ đến cực điểm, đưa tay chắn trước mặt muội muội mình.

Ta trở tay rút ra cây thước dạy học bằng gỗ đàn hương, “bốp” một tiếng quật thẳng lên mu bàn tay nó.

“Làm đích t.ử mà dung túng muội muội thất lễ — là bất đễ*”

(*) Bất đễ: không trọn tình anh em, “đễ” ở đây là chỉ tình yêu thương, tình cảm thân thiết giữa anh chị em.)

“Đối diện với đích mẫu, lại ăn nói cuồng ngôn — là bất hiếu.”

“Đưa tay ra.”

Nó ưỡn cổ lên: “Ngươi dám!”

Thước vút qua — ba cái liên tiếp giáng xuống.

Mu bàn tay đỏ bừng sưng tấy chỉ trong chớp mắt.

“Ở phủ Lương Quốc công này, chưa có chuyện gì mà ta không dám làm.”

Nó đau đến hít mạnh một hơi lạnh, nước mắt trào ra tức khắc.

Nhưng vẫn c.ắ.n răng không bật khóc.

Ta lạnh giọng:

“Quỳ ở từ đường, chép 《Hiếu Kinh》 một trăm lượt.”

“Nếu chưa chép xong, thì cứ ở trước bài vị tổ tông mà ngẫm lại cho kỹ — cái gì gọi là quy củ, cái gì gọi là thể thống!”

“Ta không đi!”

“Ngươi không có quyền lựa chọn.”

Ta liếc sang đám ma ma bên cạnh.

“Đưa công t.ử tới từ đường. Nếu nó không chịu viết, các ngươi cũng chịu phạt cùng.”

Các ma ma thần sắc nghiêm nghị, vội vàng tuân lệnh.

Nửa đỡ nửa kéo, lôi Lương Tịnh Du vẫn đang c.h.ử.i mắng rời khỏi chính đường.

Thấy ca ca bị dẫn đi, Lương Nguyệt Nghi sợ tới mức mặt mày tái mét, không ngừng lùi lại.

Ta lại nhận lấy ấm trà Kim Hạ vừa dâng, đưa tới trước mặt nàng.

“Trà, còn muốn hắt lên người nữa không?”

Nàng nhìn cây thước trong tay ta, rồi lại nhìn ta.

Cuối cùng, nàng run rẩy đưa đôi tay nhỏ ra, giọng yếu ớt như muỗi kêu:

“Mẫu thân… mời dùng trà.”

Ta vừa nhận lấy chén trà, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.

Lương Hành trong triều phục màu tím sẫm bước vào đại sảnh.

Ánh mắt quét qua vết tích hỗn loạn dưới đất, nhíu mày hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Lương Nguyệt Nghi như thấy được cứu tinh, lập tức nhào tới định khóc lóc mách tội.

Ta khẽ nhấp một ngụm trà, bình thản lên tiếng trước:

“Không có chuyện gì lớn — chỉ là thiếp đang dạy bọn trẻ quy củ của phủ Quốc công.”

Giữa sảnh đường tĩnh lặng, Lương Hành trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, hắn nhìn sang đứa con gái đang cố nhịn uất ức.

“Nếu vậy, con hãy nghe dạy cho t.ử tế.”

Nói dứt câu, hắn liền xoay người, rời vào thư phòng.

Lương Nguyệt Nghi thấy phụ thân vốn định bênh vực mình lại bỏ đi, lập tức xụ mặt, không còn khí thế.

Ta đặt chén trà xuống, đứng dậy, bước tới trước mặt nàng.

“Đưa tiểu thư về phòng chải đầu thay y phục.”

“Từ nay về sau, kẻ nào dám bàn tán thị phi trước mặt tiểu thư hay công t.ử — đ.á.n.h ba mươi trượng, bán hết cả nhà.”

Hai ma ma vội vàng dạ một tiếng, cẩn thận tiến lên đỡ lấy Lương Nguyệt Nghi.

Tiểu cô nương lần này không còn giãy giụa nữa.

Chỉ là, trước khi ra khỏi cửa, vẫn quay đầu trừng mắt nhìn ta, oán hận trong ánh mắt gần như tràn ra thành hình.

Kim Hạ lo lắng hỏi:

“Phu nhân, bên công tử…”

Ta điềm đạm đáp:

“Bảo người trông chừng cẩn thận, đừng để nó làm tổn thương tay.”

“Nhưng một trăm lượt — không được thiếu một chữ.”

Trong thư phòng.

Ngọn nến lay động, ta bưng một chén lê hấp đường phèn vừa nấu xong bước vào.

Lương Hành ngẩng đầu khỏi đống công vụ.

“Bọn trẻ ngủ cả rồi sao?”

“Nguyệt Nghi khóc mệt, đã ngủ rồi.”

“Tịnh Du vẫn đang chép sách ở từ đường, vừa xong ba mươi lượt.”

Tay hắn khựng lại, vết mực loang ra trên tờ giấy tuyên.

“Nó mới mười tuổi thôi.”

Làm cha, rốt cuộc vẫn là đau lòng.

Ta bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt không né tránh.

“Mười tuổi, đã biết dùng chuyện hưu thê, ép người đi tu để uy h.i.ế.p chủ mẫu.”

“Chàng muốn đích t.ử mai sau trở thành một công t.ử thế gia hiểu lễ nghĩa, hay chỉ là một kẻ quen thói ngông cuồng nói càn?”

Ánh lửa trong mắt hắn chập chờn, hồi lâu sau mới nói:

“Dạy dỗ con cái là bổn phận của chủ mẫu.”

“Đã giao cho nàng, ta sẽ không can thiệp. Chỉ là… đừng quá nặng tay.”

Ta hành lễ, nhẹ giọng đáp:

“Thiếp thân hiểu.”

“Xin Hầu gia yên tâm, bọn trẻ là cốt nhục của ngài, cũng là chỗ dựa của thiếp thân trong phủ sau này — thiếp biết chừng mực.”

Lời này nửa thật nửa giả, nhưng đủ khiến hắn yên lòng.

Bình Luận (0)
Comment