Hành Trình Trở Thành Kế Mẫu Của Ôn Linh

Chương 2

Sáng sớm hôm sau.

Ta vừa chải đầu rửa mặt xong, Kim Hạ đã hớt hải chạy vào.

“Phu nhân, công t.ử ngất rồi!”

Ta khẽ nhướng mày:

“Sao lại như vậy?”

“Nói là quỳ suốt một đêm, đói mệt quá độ, gần sáng thì ngất xỉu trong từ đường.”

“Đã mời phủ y đến xem, bảo rằng không nguy hiểm, nghỉ ngơi là được.”

Ta đứng dậy, đi thẳng đến viện của Lương Tịnh Du.

Trên giường, tiểu công t.ử mặt mũi tái nhợt, nằm im một chỗ.

Thoạt nhìn ngoan ngoãn hơn hẳn.

Chỉ là, vừa thấy ta bước vào, trong mắt nó lập tức bừng lên giận dữ.

“Độc… độc phụ, ngươi cút đi!”

Sắc mặt ta không đổi, ngồi xuống ghế thêu bên cạnh giường.

“Xem ra 《Hiếu Kinh》 vẫn chưa dạy con cách ăn nói với mẫu thân.”

“Đã ngất thì hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

“Năm mươi lượt còn lại, đợi thân thể khỏe rồi tiếp tục chép.”

Nó trừng lớn mắt như không tin nổi, giận đến mức n.g.ự.c phập phồng.

“Ngươi… ngươi là nữ nhân ác độc, cút… cút đi!”

“Còn sức mắng người, xem ra lời phủ y không sai — quả thực không có gì nghiêm trọng.”

Ta đứng dậy, dặn dò tiểu nha hoàn trong phòng:

“Chăm sóc công t.ử uống t.h.u.ố.c ăn cơm cho tốt. Hôm nay không cần đến thư đường.”

Ra khỏi viện, ta thấp giọng bảo Kim Hạ:

“Đi tra xem, đêm qua là ai dám nói lời xằng bậy trước mặt công tử.”

Đến chiều, bên chỗ Lương Nguyệt Nghi lại ầm ĩ một trận.

Tiểu cô nương tính tình ương bướng, không chịu ăn cơm.

Cơm canh nha hoàn mang đến đều bị hắt đổ, nàng ta vừa khóc vừa gào, đòi ca ca, đòi phụ thân.

Giữa căn phòng hỗn độn, nàng ngồi thụp trên giường, đôi mắt sưng như quả hạnh.

Ta liếc mắt nhìn đống mảnh vỡ và đồ ăn rơi vãi dưới đất.

“Không ăn?”

“Vậy thì cứ để đói. Khi nào muốn ăn thì nói bếp làm lại.”

“Nhưng mỗi lần đập bát đập đĩa — ta trừ một tháng tiền tiêu vặt. Cứ đập đến lúc con tới tuổi cập kê xem, xem có còn tiền mua trâm hoa với châu ngọc con thích không.”

Nàng ta sững người, có lẽ không ngờ ta sẽ dùng cách này để trị.

“Còn về ca ca con… nó không sao cả, chỉ là mệt, đang nghỉ ngơi.”

“Nếu thật lòng lo cho ca ca, thì con nên ngoan ngoãn ăn cơm, chứ không phải ở đây làm loạn, khiến phụ thân các con càng thêm phiền lòng.”

Vừa dứt lời, không biết Lương Tịnh Du từ đâu nghe được chuyện, lảo đảo chạy tới, gắng gượng chắn trước mặt muội muội.

“Không được bắt nạt muội ta!”

“Huynh muội tình thâm?” Ta cười nhạt.

“Vậy thì ca ca đền giùm muội tám mươi lượng bạc — trừ thẳng vào tiền tiêu vặt của con nhé.”

“Sao lại thế!”

“Bởi vì ta là chủ mẫu phủ Quốc công.”

Ta quay sang dặn Kim Hạ:

“Báo với phòng thu chi, tháng này tiền tiêu vặt của công t.ử và tiểu thư đều cắt hết. Bao giờ học được quy củ, khi đó sẽ phát lại.”

Lúc dùng bữa tối, Lương Hành trở về.

Trên bàn chỉ có hai người chúng ta, hắn giả vờ vô tình nhắc đến Tịnh Du.

Ta đáp:

“Nó đã tỉnh lại, có ăn chút cháo loãng. Phủ y bảo nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.”

Hắn “ừ” một tiếng, đặt đũa xuống.

“Nguyệt Nghi hôm nay có vẻ yên tĩnh hơn.”

“Có lẽ đã thông suốt rồi.”

Ta gắp cho hắn một món, giọng nhàn nhạt:

“Trẻ con mà, đều cần thời gian để thích nghi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta:

“Vất vả cho nàng rồi.”

Ta mỉm cười rót cho hắn chén trà:

“Đã được Hầu gia tín nhiệm, giao cho trách nhiệm quản lý nội viện và nuôi dạy con cái, thiếp thân ắt sẽ tận tâm tận lực, không phụ sự ủy thác.”

Ở kinh thành, tiểu thư danh môn phần lớn đều kiêu ngạo.

Lương Hành lựa chọn ta, là bởi xuất thân tuy không cao quý, nhưng gia phong nghiêm cẩn, trong sạch.

Hắn cần một người — không vì thân phận mà ức h.i.ế.p đôi huynh muội mất mẹ.

Hắn cần một thanh đao thuận tay.

Vừa có thể chặt bỏ những cành gai nổi loạn nơi con trẻ, lại không đến mức khiến thanh đao này đả thương chính mình.

Đang nói, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Lương Tịnh Du không chút quy củ xông vào, phía sau là Vương ma ma đang khóc lóc kêu gào.

“Phụ thân! Xin người làm chủ cho con!”

Nó nhào tới quỳ rạp dưới đất, chỉ tay vào ta:

“Người đàn bà độc ác này muốn đuổi nhũ mẫu của con đi!”

Vương ma ma nước mắt nước mũi tèm nhem:

“Nô tỳ đã hầu hạ công t.ử mười năm, chẳng có lỗi gì mà phu nhân lại muốn đuổi đi! Phu nhân là muốn chặt đứt tay chân của công tử!”

Ta đặt chén trà xuống, lạnh lùng cười khẩy:

“Vương ma ma, hôm qua ở từ đường, ngươi đã nói gì với công t.ử — cần ta nhắc lại không?”

Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, rồi lăn ra đất gào khóc:

“Nô tỳ oan uổng quá! Phu nhân là không dung nổi người già chúng ta, ép c.h.ế.t nô tỳ đây mà!”

Lương Tịnh Du chắn trước mặt bà ta, đôi mắt đỏ hoe:

“Nhũ mẫu đối với ta như thân mẫu, nếu ngươi dám đuổi bà ấy, ta nhất định không tha cho người!”

Ta thở dài, bước đến trước mặt nó.

“Nếu bà ta thực lòng muốn tốt cho con, thì cớ gì cứ liên tục xúi giục, chia rẽ tình cảm mẫu t.ử giữa chúng ta?”

“Hôm qua trong từ đường, bà ta đã nói gì bên tai con?”

Ta cúi người, từng chữ từng câu nhấn rõ:

“Công t.ử ráng nhẫn nhịn, phu nhân là người độc ác, ắt sẽ tìm cách hại c.h.ế.t hai huynh muội công t.ử đó.”

“Chi bằng viết thư về cho ngoại tổ mẫu của người, nhờ bà ấy ra tay giúp đỡ.”

Lương Tịnh Du tròn mắt, không thể tin nổi nhìn ta.

Hắn không hiểu, vì sao ta vừa mới gả vào phủ Quốc công — mà đã có thể nắm rõ từng lời hắn nghe được trong bóng tối.

Ta không định giải thích thêm, chỉ quay sang Lương Hành nói:

“Quốc công gia, kẻ nô tài chuyên gieo rắc ly gián như thế — không thể giữ lại.”

Lương Hành trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng phất tay:

“Làm theo lời phu nhân đi.”

Lúc ma ma kia bị hai bà t.ử kéo đi, bà ta giãy giụa điên cuồng.

“Công tử! Xin công t.ử cứu nô tỳ! Nô tỳ làm vậy… đều là vì tốt cho người mà!”

Ta bước tới trước mặt Lương Tịnh Du, lúc này vẫn đứng như hóa đá, giọng điệu cũng dịu đi:

“Tri nhơn giả trí, tự tri giả minh*.”

(*)Câu này nhấn mạnh rằng hiểu biết người khác chỉ là sự khôn ngoan, còn khả năng thấu hiểu và nhận thức được chính bản thân mình mới là sự sáng suốt thực sự.

“Hãy ghi nhớ bài học hôm nay — chớ để oán hận che mắt, khiến bản thân đ.á.n.h mất sự sáng suốt để phân biệt đúng sai.”

Bình Luận (0)
Comment